Xác suất ám sát thành công của tổ chức Địa Ngục rất cao, ít khi thất bại, không ngờ bị thua trong tay tên nhà quê.

Dương Tử Thanh nói:

- Bên Địa Ngục bảo chúng ta đưa tư liệu sai, đối phương không phải một người. Có một nữ nhân giỏi trận pháp khí vệ Lăng Hàn, bọn họ phái ra hai sát thủ bạc kết quả một chết một bị thương, còn lãng phí một món bí bảo mới trốn về được.

Dương Tử Thanh tạm dừng một chút rồi mặt như đưa đám nói:

- Địa Ngục bắt chúng ta bồi thường.

Nghiêm Tuấn cười nói:

- Chúng ta? Liên quan gì ta?

Cái gì!?

Dương Tử Thanh suýt nhảy cẫng lên.

Sao ngươi có thể như vậy? Là ngươi đòi giết người, giờ có sai sót thì đổ hết lên đầu của ta? Không chơi kiểu đó!

Nhưng ngẫm lại thân phận của Nghiêm Tuấn thế là Dương Tử Thanh ráng dằn cơn tức:

- Tuấn thiếu gia đừng đùa, vì hoàn thành nhiệm vụ của thiếu gia mà ta đã mất hết tài sản.

Nghiêm Tuấn cười nhạt không thèm trả lời, gã lẩm bẩm:

- Trong tổ chức Địa Ngục phải đến đẳng cấp đỉnh cao mới được phong hiệu, gồm có kim cương, hoàng kim, bạc. Sáu thủ bạc không thua kim cương, hoàng kim, nó đại biểu xác suất sát thủ trong Thông Mạch cảnh cao nhất. Sát thủ hoàng kim thì mạnh nhất Hoán Huyết cảnh, nghĩa là trong Thông Mạch cảnh không ai có thể giết được tiểu tử đó?

Nghiêm Tuấn trầm ngâm. Vậy tức là phải giết Lăng Hàn như giết Hoán Huyết cảnh? Nhưng làm vậy thì giá ám sát sẽ nhân gấp mấy lần. Nghiêm Tuấn mặc dù là thiên tài trận đạo nhưng mới hai mươi tuổi, gã không có nhiều tích góp.

Hơn nữa luyện tập trận pháp không cần tiền sao? Đó cũng là món tiền lớn, Nghiêm Tuấn tích góp không đủ làm tổ chức Địa Ngục phái sát thủ đẳng cấp Hoán Huyết cảnh.

Cứ bỏ qua vậy sao? Không được!

Tưởng tượng Liên Tuyết Dung và Lăng Hàn bên nhau là lòng Nghiêm Tuấn rực cháy lửa giận. Không được, gã không nhịn nổi.

Lăng Hàn trả phép là sẽ vào ở trong doanh đại Huyền Thanh kỳ, thế thì làm sao có cơ hội giết hắn? Một khi Lăng Hàn vào doanh đại thì đôi gian phu dâm phụ đó sẽ sống cùng nhau.

Nghiêm Tuấn mở miệng nói:

- Lăng Hàn phải chết!

Dương Tử Thanh muốn kể lể tình huống khách quan là gã không có tiền:

- Nhưng mà...

Nghiêm Tuấn nhìn Dương Tử Thanh chằm chằm:

- Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, mượn, trộm, tóm lại phải khiến toẻo chức Địa Ngục lại ra tay! Ta sẽ đi xoay tiền, sau khi xong việc này ta sẽ trợ giúp ngươi leo lên vị trí gia chủ. Ngươi xem rồi làm đi.

Dương Tử Thanh cắn răng, vỗ tay cái bốp:

- Ta hiểu rồi Tuấn thiếu gia!

Vì địa vị gia chủ, gã liều mạng!

***

Giờ Lăng Hàn rất bận rộn, trừ mỗi ngày sáng sớm tu luyện công pháp Hầu Ca trong nửa tiếng, hắn còn phải luyện tập tinh thần lực, nghiên cứu trận văn, luyện đan, bận muốn chết. Nhưng ăn từng viên Bí Lực Hoàn, tu vi của hắn tiến bộ siêu tốc.

Bình thường mỗi ngày chỉ có thể dùng một viên Bí Lực Hoàn, ăn nhiều không có lợi gì, vì là thuốc có ba phần độc, cặn thuốc đọng lại bế tắc kinh mạch, do đó ảnh hưởng tu luyện bình thường, cũng sẽ ảnh hưởng thực lực.

Bí lực tích trữ trong kinh mạch, nếu kinh mạch bị chặn thì làm sao vận chuyển lực lượng?

Lăng Hàn chỉ ăn một viên Bí Lực Hoàn, với lĩnh ngộ vô thượng về đan đạo của hắn rất nhanh cải tiến đan phương, giảm bớt cặn thuốc.

Bảo là hoàn toàn không đọng lại cặn thuốc là chuyện không thể nào, trừ phi đổi nguyên đan phương, vậy thì lượng công việc sẽ khác.

Lăng Hàn chỉ mất ba ngày đã cải tiến xong đan phương, hắn luyện chế ra một lò Bí Lực Hoàn mới, giảm bớt cặn thuốc một nửa. nghĩa là một ngày Lăng Hàn có thể ăn hai viên Bí Lực Hoàn, thuốc càng tinh thuần hơn.

Lăng Hàn lẩm bẩm:

- Có thể lấy ra bán đi một ít, tiền sinh tiền mới hình thành tuần hoàn tốt. Bán loại cũ hay loại đã cải tiến? Thôi bán loại mới đi.

Giá thành Bí Lực Hoàn loại mới thấp hơn chút, vì Lăng Hàn trừ một loại dược liệu ra giảm bớt ba dược liệu phụ khác, hiệu quả không giảm mà còn tăng lên. Đây chính là thực lực của đế vương đan đạo.

Lăng Hàn mang mười viên Bí Lực Hoàn loại mới đi tiệm đan dược lớn nhất trong thành.

Có nhân viên cửa hàng tiến lên chào hỏi:

- Khách quan muốn mua thuốc gì?

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Ta không phải mua mà muốn bán thuốc.

- Bán thuốc?

Nhân viên cửa hàng lấy làm lạ, trong tiệm cần nhập hàng nhưng chưa từng thấy ai chủ động đến tiệm chào hàng.

Tại sao? Đơn giản vì đan sư cực kỳ kiêu ngạo, lo gì không bán được thuốc mà phải tự mình tìm đến cửa?

Lăng Hàn lấy một cái bình ra:

- Ừ, bán thuốc. đây là Bí Lực Hoàn, đã được cải tiến, cặn thuốc giảm bớt một nửa, hiệu quả không bị giảm ngược lại tăng lên khoảng mười phần trăm.

Nhân viên cửa hàng giật mình kêu lên:

- Cái gì?!

Nhân viên cửa hàng biết Bí Lực Hoàn là cái gì, trên thế giới này số lượng võ giả tầng dưới chót là nhiều nhất, nên Nhân viên cửa hàng bán đan dược nhiều nhất là Bí Lực Hoàn. Nhiều đan sư từng muốn cải tiến đan phương này, muốn giảm cặn thuốc nhưng tại sao mãi không có Bí Lực Hoàn phiên bản mới? Vì không ai làm được.

Giờ một người trẻ tuổi chạy đến nói có Bí Lực Hoàn phiên bản cải tiến, tin được không?

Lừa đảo?

Nhân viên cửa hàng không dám khẳng định, ngẫm nghĩ nói:

- Người chờ chút, ta đi hỏi ý lão bản của chúng ta.

Lăng Hàn cười đưa cái bình:

- Mang theo thuốc.

Trong bình chỉ có một viên, đã muốn bán thuốc thì Lăng Hàn không ngại đưa tặng một viên để người ta ăn thử.

Nhân viên cửa hàng nhận cái bình, xoay người đi:

- Được!

Nhân viên cửa hàng lên lầu hai.

Một người trẻ tuổi vào cửa, thấy Lăng Hàn đứng tại chỗ thì tức giận quát:

- Ủa? Cái người này sao không có mắt, không thấy bản thiếu gia sao?

Lăng Hàn hoang mang, hắn đứng đây cản trở ai?

Lăng Hàn biết mình giỏi về kéo thù hận nhưng không ngờ chỉ đứng một chỗ cũng chọc người ta gai mắt. Thôi kệ nó đi.

Người trẻ tuổi không chịu thổi, hùng hổ đi thẳng tới:

- A! Thằng khốn, không muốn làm ở đây nữa sao?

Lăng Hàn đã hiểu, tên này tưởng hắn là nhân viên cửa hàng, hắn không nghênh đón khiến đối phương tức giận.

Có cần như vậy không?

Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Xéo!

Người ta không khách sáo thì Lăng Hàn chẳng cần thân thiện lại.

Người trẻ tuổi chỉ vào mặt Lăng Hàn:

- Hay cho tiểu tử nhà ngươi, hôm nay ta không hành chết ngươi thì không tên Phan Hổ!

Một nhân viên cửa hàng khác chạy đến:

- Hổ thiếu gia xin bớt giận! Bớt giận! Hắn không phải nhân viên cửa hàng mà là khách, là khách!

Phan Hổ hừ mũi:

- Khách? Thì sao? Hắn có thể nói bản thiếu gia xéo đi?

Nhân viên cửa hàng sốt ruột đổ mồ hôi:

- Cái đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play