Liên Tuyết Dung lạnh lùng nói:

- Các ngươi to gan lắm, tập thể chạy đi Vân Mặc kỳ kéo bè kéo lũ đánh nhau. Hừ, sao các ngươi không lên trời luôn đi?

Không có người nói chuyện, tất cả gục mặt xuống.

Liên Tuyết Dung nói tiếp:

- Như thế nào? Giờ biết sợ?

Liên Tuyết Dung nhìn lướt qua mọi người, nét mặt dịu lại:

- Nhưng dù sao không làm mất mặt của Huyền Thanh kỳ chúng ta.

Mọi người sôi nổi nói:

- Đúng vậy! Chúng ta đánh rất giỏi!

- Kỳ trường đại nhân, chúng ta tuyệt sẽ không làm mất mặt đại nhân!

- Chúng ta đều uy mãnh, một người có thể đánh lại mười người!

Liên Tuyết Dung sầm mặt xuống, cả đám câm như hến.

Liên Tuyết Dung có quyền uy tuyệt đối trong Huyền Thanh kỳ.

Liên Tuyết Dung hỏi:

- Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Một phó đội trưởng bước qua kể lại vụ việc từ đầu đến cuối.

Liên Tuyết Dung nhìn Lăng Hàn, mắt hấp háy tia ngạc nhiên. Nàng không ngờ Lăng Hàn ghê gớm vậy, không chỉ chiến thắng Chu Lãng, La Tại Uyên cũng bị hắn hạ gục.

Thật là yêu nghiệt.

Lúc trước Liên Tuyết Dung nhâm mệnh Lăng Hàn làm phó đội trưởng là có ý thưởng thức hắn, cũng vì một phút nổi hứng chứ không suy xét quá nhiều. Lần này Liên Tuyết Dung bị giật mình.

Tiểu tử này đáng giá đặc biệt bồi dưỡng.

Liên Tuyết Dung lạnh lùng nói:

- Được rồi, đi luyện tập đi, đến chạng vạng ai còn sức đứng thì bắt đầu ngày mai lượng huấn luyện tăng gấp mười lần!

Mọi người ủ rũ như gà mắc tóc, bắt đầu huấn luyện nào đánh nào chạy nào nhảy. Nhưng rồi khóe môi họ dần cong lên, sau đó càng lúc càng hưng phấn.

Hôm nay sướng chết bỏ!

Liên Tuyết Dung lên tiếng:

- Lăng Hàn, ngươi đi theo ta!

Ài, chạy không thoát.

Lăng Hàn đi theo Liên Tuyết Dung vào chủ trướng của nàng trong doanh địa.

Liên Tuyết Dung nửa cười nửa không hỏi:

- Ngươi rất giỏi đánh phải không?

Lăng Hàn không biết Liên Tuyết Dung có ý gì, cười cười:

- Tàm tạm.

Liên Tuyết Dung nói:

- Một tháng nữa trong thành sẽ tổ chức đại hội tỉ võ, ngươi đại biểu Huyền Thanh kỳ xuất chiến đi.

Lăng Hàn ngạc nhiên, không bị trừng phạt, chỉ phái hắn đi tham gia đại hội tỉ võ?

Lăng Hàn cười gian hỏi:

- Nếu được hạng nhất thì có giải thưởng gì?

Liên Tuyết Dung xì cười nói:

- Ngươi không biết đối thủ có những ai mà đã nghĩ về giải thưởng?

Lăng Hàn ngại ngùng nói:

- Cái đó... vì ta luôn khá tự tin.

Liên Tuyết Dung câm nín, một lúc sau nói:

- Đây là thịnh hội của Hùng Cứ thành mỗi năm sẽ tổ chức, được hạng nhất thì nhận được lớn nhất là vinh diệu. Nhưng cũng có thưởng, mỗi năm khác nhau nên bổn tọa cũng không biết. Có điều trong đối thủ của ngươi bao gồm mấy yêu nghiệt khá bất phàm, người xếp hạng nhất có năng lực chiến đấu vượt hai cảnh giới.

Lăng Hàn hơi rung động. Có người có thể vượt qua qua hai cảnh giới chiến đấu?

Lăng Hàn dâng lên chiến ý mãnh liệt, thật muốn đánh nhau, đụng độ một phen.

Liên Tuyết Dung nhìn chiến ý trên mặt Lăng Hàn thì thầm nghĩ tiểu tử này là loại người cuồng chiến đấu, biết có đối thủ mạnh chẳng những không bị áp lực ngược lại dâng lên chiến ý.

Liên Tuyết Dung tiếp tục bảo:

- Người này đã là thập nhị mạch, nghe nói hiện tại có thể tiến vào Hoán Huyết cảnh nhưng vì tỉ võ nên chưa đột phá.

Thập nhị mạch còn có thực lực yêu nghiệt chiến đấu vượt hai cảnh giới thì làm sao chiến thắng?

Lăng Hàn có thể đến thập nhị mạch trong vòng một tháng không?

Không –Thể - Nào!

Lăng Hàn hỏi:

- Tỉ võ có hạn chế gì không? Ví dụ có được dùng phụ trợ như là trận pháp?

Ngươi xem mình là trận pháp sư sao?

Liên Tuyết Dung lắc đầu nói:

- Không thể sử dụng phù binh, cao giai pháp khí cũng không được, nhưng trận pháp thì được.

Dù sao lên lôi đài chỉ được một chốc, ngươi có thể bày ra trận pháp gì? Nếu bày ra được thì đó là bản lĩnh của ngươi, được chấp nhận.

Lăng Hàn gật gù, vậy là hắn có phần thắng rồi.

Lăng Hàn hỏi:

- Kỳ trường, ta có thể xin nghỉ phép không? Để chuẩn bị cho tháng sau.

Lăng Hàn muốn bỏ ra nhiều thời gian hơn cho trận đạo chứ không phải lãng phí thời gian trong thao luyện.

Liên Tuyết Dung trầm ngâm nói:

- Được, nhưng nếu ngươi không vào mười hạng đầu được thì ta sẽ cho ngươi huấn luyện gấp đôi trong tháng tiếp theo.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Được.

Coi thường hắn quá, mục tiêu của hắn là hạng nhất.

Lăng Hàn định đi nhưng bỗng xoay người hỏi:

- Tôn tông chủ thế nào rồi?

Liên Tuyết Dung thuận miệng nói:

- Rất tốt, đang điều dưỡng thân thể, chắc cần một tháng nữa.

Lăng Hàn rời đi.

Đã xin nghỉ phép, Lăng Hàn không có áp lực gì bắt đầu tập trung nghiên cứu trận đạo.

Mỗi ngày Lăng Hàn kiên trì dùng Thần Ý Bàn tu luyện tinh thần, tiến bộ từng ngày. Đây chỉ mới là khởi bước, hắn tiến bộ rất nhanh.

Mười ngày sau, đốm trắng trên Thần Ý Bàn đã đi ra mê cung, sau khi Lăng Hàn thành công Thần Ý Bàn tiếp tục tỏa ánh sáng trắng như nói cho người xung quanh biết có người hoàn thành trắc nghiệm Thần Ý Bàn.

tinh thần lực tăng mảng lớn, cuối cùng Lăng Hàn chế tạo ra chê huyễn trận.

Lăng Hàn tùy tay ném, chín cây trận cơ cắm quanh người, dùng niệm lực dẫn động trận pháp khởi động.

Lăng Hàn kêu lên:

- Hoán Tuyết!

Hoán Tuyết đi vào phòng:

- Thiếu gia có gì sai bảo? Ủa? Thiếu gia đâu rồi?

Rõ ràng Lăng Hàn đứng đối diện nhưng Hoán Tuyết như không thấy, dường như hắn không tồn tại.

Lăng Hàn ngạc nhiên, mê huyễn trận còn có công năng tàng hình?

Lăng Hàn ra khỏi trận, Hoán Tuyết giật nảy mình vỗ ngực bồm bộp. Vỗ mạnh như thế không sợ bị xẹp sao?

Lăng Hàn nói:

- Nàng đi lên trước.

Hoán Tuyết ngơ ngác đi, đừng nói trong phòng, dù trước mặt có núi đao biển lửa thì nàng sẽ không chút do dự bước vào.

Hoán Tuyết ở trong mê huyễn trận giang đôi tay ra:

- Ủa? Thiếu gia, sao ta không thấy gì hết?

Nàng như đi vào nơi tối tăm không thấy gì.

Lăng Hàn nói:

- Không sao đâu.

Lăng Hàn tiến lên thu trận cơ lại, Hoán Tuyết lần nữa thấy ánh mặt trời.

Hoán Tuyết hoang mang hỏi:

- Mới rồi là sao vậy thiếu gia?

Lăng Hàn đáp:

- Một trận pháp nhỏ.

Hoán Tuyết vẫn ngu ngơ:

- Trận pháp?

Lăng Hàn giải thích sơ.

Hoán Tuyết ồ lên:

- Thì ra thiếu gia cả ngày loay hoay cái đãi đó là vì tu luyện trận pháp, ta luôn thấy lạ đốm trắng nhỏ nhích tới nhích lui có ý nghĩa gì.

Hả?

Lăng Hàn nhìn thị nữ nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc.

Lăng Hàn hỏi:

- Nàng cảm ứng được đốm trắng và thúc đẩy nó?

Thị nữ nhỏ ngơ ngác gật đầu:

- Đúng rồi.

Lăng Hàn ngạc nhiên, không ngờ thị nữ nhỏ khai phá ra tinh thần, chẳng lẽ hắn đã nhặt được của báu?

Lăng Hàn ném Thần Ý Bàn cho Hoán Tuyết:

- Cầm lấy, giao một nhiệm vụ cho nàng, mỗi ngày hãy di chuyển đốm trắng kia. Chờ ngày nào có thể đẩy nó ra ngoài vòng tròn thì đến nói cho ta biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play