Ầm!

Thiên địa chấn động, không gian vỡ nát như các lớp thủy tinh, hư không dễ dàng bị xé rách, bão năng lượng tuôn ra điên cuồng tàn phá.

Thất Bộ khai chiến, dù chỉ tùy tay đánh cũng vô cùng khủng bố.

Nhan Vô Nguyệt hưng phấn, Xung Viêm Chí Tôn quả nhiên ra tay cứu gã!

Nhưng Nhan Thư càng sợ hơn, vì Xung Viêm Thiên Tôn chỉ có thể hóa giải một kích của Lăng Hàn chứ không thể giết hắn.

Nếu bị Lăng Hàn ghi hận thì phải làm sao? Bị sức chiến đấu Thất Bộ truy sát, Nhan gia làm sao hóa giải? Không lẽ kêu Xung Viêm luôn canh chừng Nhan gia?

Mơ tưởng viễn vông!

Lăng Hàn cười khẽ, hắn không phật lòng, chỉ nói:

- Người mà Lăng Hàn ta giết ngươi không cứu được.

Xung Viêm từ xa đi đến, toát ra bá khí vô tận:

- Càn rỡ!

Lăng Hàn hét lên lao vào Xung Viêm, hắn đã vận chuyển toàn bộ ký hiệu lục lưu, tăng phúc cao gấp ba ngàn lần đánh vào gã.

Xung Viêm cười nhạt:

- Vô dụng!

Lực lượng mạnh đến mức nào cũng không thể tổn thương được gã.

Bùm!

Một đấm oanh kích, Xung Viêm bị đánh bay ra ngoài, nhưng Thất Bộ không hỏng bất diệt, đòn này không tổn thương gã được.

Tuy nhiên xuất hiện cảnh tượng làm Xung Viêm giật mình, trước mắt tối sầm, gã tiến vào một mảnh hư không.

Nguy rồi!

Xung Viêm thầm la lên, hóa ra mục đích cú đấm của Lăng Hàn là đánh gã vào hư không, tạm thời trục xuất gã.

Đối phương bất giác mở ra khe hở không gian đẩy gã vào.

Lăng Hàn đứng ở khe hở hư không, vẫy tay với Xung Viêm:

- Lão tặc, ở trong đó chơi chút đi.

Lăng Hàn khép hư không lại, cái này không nhốt Xung Viêm được lâu, nhưng hắn cũng không cần quá lâu.

Lăng Hàn xoay người nhìn Nhan Vô Nguyệt.

Nhan Vô Nguyệt run cầm cập, gã tuyệt đối không tưởng tượng được chuyện này.

Thất Bộ Chí Tôn mà không thể trấn áp được Lăng Hàn?

Xong, tiêu đời.

Tiên Vương khác vô cùng giật mình, ai mà ngờ Nhan Thư chẳng những không thể trấn áp Lăng Hàn, Xung Viêm cũng không làm được.

Đây... cũng là một vị Thất Bộ Chí Tôn sao?

Rốt cuộc Nhan Vô Nguyệt cam lòng quỳ xuống:

- Xin... xin đại nhân tha mạng!

Gã dám tấn công một vị Thất Bộ Chí Tôn! Lúc trước Lăng Hàn chỉ đánh Nhan Vô Nguyệt rớt xuống núi chứ không oanh sát ra bã là đã rất nương tay.

Người không biết vô tội?

Đùa, hoàng đế trần gian vi hành nếu bị người nhục nhã chẳng lẽ chỉ cười bỏ qua sao?

Người thường còn như vậy chứ nói gì Thất Bộ Chí Tôn, đó là đế vương thật sự, bá lăng tuyệt thế.

Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Nhan Vô Nguyệt, vỗ một chưởng, gã thành mưa máu.

Nếu không phải thực lực của Lăng Hàn mạnh thì chẳng phải là hắn bị Nhan Vô Nguyệt hất xuống núi, bị oanh sát sao?

Mọi người rất ngạc nhiên.

Thất Bộ Chí Tôn ra tay mà không cách nào ngăn cản Lăng Hàn.

Ui, tiểu tử này mạnh đến mức độ nào?

Người lúc trước cười nhạo Lăng Hàn càng ước gì đào hố chôn mình, hy vọng hắn đừng thấy mình. Lăng Hàn vẫy tay một cái là có thể oanh sát bọn họ ra bã.

Lăng Hàn không định đại khai sát giới, hắn không hẹp hòi như thế.

Xung Viêm chắc cũng sắp đi ra.

Bùm!

Quả nhiên hư không vỡ ra, một bóng người rực cháy lửa giận lao ra.

Là Xung Viêm.

Xung Viêm quét mắt qua, đã phát hiện Nhan Vô Nguyệt bị Lăng Hàn oanh sát, lửa giận càng hừng hực, mắt phun ra lửa như muốn đốt cháy thiên địa này.

- Nóng quá!

- Ta sắp bị đốt rồi!

Các Tiên Vương xung quanh đều kinh hoàng. Thất Bộ quá mạnh, một ý niệm có thể dẫn đến quy tắc cao nhất sôi trào, tương đương với vô số Tiên Vương Cửu Trọng Thiên oanh kích. Có Tiên Vương nào chịu nổi?

Mấy Tiên Vương cấp thấp bị đốt thành tro, đa số Tiên Vương dốc sức ngăn cản, nhưng có thể đối kháng bao lâu?

Lăng Hàn hú dài lao vào Xung Viêm, bùm một tiếng đánh gã bay vào hư không.

Xung Viêm biến mất khỏi vị diện này, lửa nóng cháy biến mất. Số Tiên Vương còn sống thở phào nhẹ nhõm, mừng vì sống sót sau tai nạn.

Bọn họ nhớ đến Xung Viêm hoàn toàn không quan tâm sự sống chết của họ ngang nhiên đánh nhau. Lăng Hàn tuy là người khiêu khích nhưng vào phút then chốt đã cứu họ, đánh Xung Viêm bay vào hư không, khiến bọn họ tránh khỏi xui xẻo bị quy tắc lửa đốt thành tro.

Phải chăng họ nên cảm kích Lăng Hàn?

Tâm tình của bọn họ rất phức tạp, không biết nên làm sao.

Trong hư không, Lăng Hàn và Xung Viêm đã đánh túi bụi.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lăng Hàn chưa bùng nổ hết sức, chỉ đấu mấy chiêu rồi thoát ra hư không, sải bước vọt tới Xung Viêm đạo tràng, vươn tay chộp. Chiêu bài của Xung Viêm đạo tràng vào tay Lăng Hàn.

Xung Viêm đã rượt tới, bàn tay đao chém ra muốn chém rơi Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười to bảo:

- Lão tặc, tiểu gia sẽ giữ chiêu bài rách nát này giùm ngươi trước, muốn lấy lại thì đuổi theo ta đi!

Xung Viêm tức giận quát:

- Càn rỡ!

Xung Viêm không chút suy nghĩ đuổi theo Lăng Hàn.

Chiêu bại không đáng tiền nhưng nó đại biểu mặt mũi của Xung Viêm, nếu bị Lăng Hàn lấy đi treo trước cửa nhà vệ sinh nào đó thì sẽ để tiếng xấu muôn đời.

Xung Viêm không sợ gì, Thất Bộ Chí Tôn có khí lực vô địch, gã không lo Lăng Hàn sẽ đào hố gài bẫy.

Xung Viêm hét to, nhanh như tia chớp:

- Khốn nạn, bản tôn muốn bầm thây ngươi ra!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Dọc đường Xung Viêm đi qua không gian bị chấn nát.

May mắn Lăng Hàn bay khá cao, không gian vỡ tan không bị thương người, vị diện vốn có năng lực khép lại rất mạnh, giây lát sẽ bình lặng trở lại.

Lăng Hàn bay nhanh đi, không đánh nhau với Xung Viêm. Hai người một trước một sau bay hơn mười ngày thì Xung Viêm thấy kỳ kỳ.

Vì đây là chỗ của Bắc Đẩu Thiên Tôn.

Tại sao tiểu tặc tìm đến đây?

Vẻ mặt Xung Viêm Thiên Tôn đầy kinh ngạc, không lẽ tiểu tử này muốn chọc luôn Bắc Đẩu?

Xung Viêm muốn nhắc nhở Bắc Đẩu đi ra giáp công Lăng Hàn, nhưng bọn họ đã là đẳng cấp Thất Bộ, trong khi cắm đầu chạy thì có thứ gì mau hơn được?

Dù Xung Viêm Thiên Tôn có hét to thì thanh âm sẽ không vượt qua Lăng Hàn, thần thức cũng không được.

Vèo vèo!

Hai người bay nhanh như thoi đưa.

***

Bắc Đẩu đạo tràng.

Có ít nhất mấy trăm Tiên Vương ngồi xếp bằng trong đạo tràng, một quả cầu ánh sáng lấp lánh bên trên, thường bay lên một chút tỏa ra hơi thở huyền diệu.

Đám Tiên Vương đang tham ngộ, vì đây là thủ đoạn Bắc Đẩu Thiên Tôn bày ra, chỉ cần lĩnh ngộ một chút là có thể khiến bọn họ hưởng thụ vô cùng.

Có người cười lớn:

- Ha ha, ta đột phá!

Ầm!

Mây sấm cuồn cuộn, thiên kiếp đột nhiên đến.

Các Tiên Vương khác không dám khinh thường, miễn mình không chủ động ra tay thì thiên kiếp sẽ không hại vô tội, nhưng đứng trong trung tâm bão táp khiến họ thầm run.

- A?

Mọi người cảm nhận cảm giác nghẹt thở cực mạnh ập đến làm họ muốn nằm sấp xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play