Thủ pháp của thiếu niên mập rất nhanh, nếu không phải Lăng Hàn có một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh, chắc chắn sẽ không phát hiện thiếu niên kia động tay động chân. Có điều, lấy nhãn lực của hắn, cái nào giả cái nào thật cũng không thể lừa được hắn.

- Đến đến đến, nhìn ngươi hợp mắt, chỉ cần mười nguyên tinh.

Thiếu niên mập đến gần, còn đưa viên cầu tới.

Lăng Hàn tiếp nhận viên cầu, cười nói:

- Không bằng ta đánh nổ ngươi, vậy thì một nguyên tinh cũng không mất. Mặc dù sẽ ít một lần sử dụng, nhưng vẫn có lời a.

Thiếu niên mập cười ha ha nói:

- Huynh đệ, ngươi thật biết nói đùa.

Lăng Hàn búng ngón tay một cái. Vèo, viên cầu kia bắn nhanh lên trời.

Ánh mắt của thiếu niên mập hơi động, ngửa đầu nhìn giữa bầu trời.

Lăng Hàn ra tay, tóm lấy trâm gài tóc ở trên đầu hắn, cười nói:

- Cầu gì đó ta không muốn. Ta chỉ cần cây trâm cài tóc trên đầu ngươi là được.

Thiếu niên mập cả kinh, vội vàng nhấc tay phải lên. Vù, trên tay áo lập tức có mạch văn lít nha lít nhít sáng lên, hình thành một mảnh bạch quang nhu hòa, miễn cưỡng ngăn trở thế tiến công của Lăng Hàn.

Nhẹ nhàng chấn động, Lăng Hàn không khỏi lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy tay phải hơi tê dại. Vừa nhìn, lại có từng vết rạn nứt như tơ nhện, máu tươi tràn ra.

Nhưng hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, vết thương lập tức khép lại, trong nháy mắt trở nên bình thường.

- Ơ, hóa ra cũng có chút môn đạo nha!

Thiếu niên mập phục hồi tinh thần lại, đưa tay về phía bầu trời, đùng… Nguyên bản hắn muốn chơi tiêu sái, đầu không có ngẩng lên liền muốn tiếp viên cầu mà vừa nãy Lăng Hàn bắn vào không trung, ai ngờ bị lệch, nên nặng nề nện ở trên đầu của hắn.

- Ôi!

Hắn vội đưa tay ôm đầu, hình tượng hủy hết.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Lấy trang phục từ trên xuống dưới của ngươi, tông môn bình thường là bồi dưỡng không ra. Tại sao lại chạy tới nơi này lừa gạt?

- Ai, không dối gạt huynh đệ, ta cũng là miệng cọp gan thỏ. Nếu không có áo quần này ra vẻ, ta gặp gỡ người như huynh đệ, chẳng phải là bị cướp sạch sao? Có câu nói, người đi trong giang hồ, hai tay đều phải bắt, hai tay đều phải cứng.

Thiếu niên mập kỷ kỷ kỷ méo mó nói, không hề có lúng túng khi làm tặc bị tóm.

- Khà khà, xưng hô như thế nào?

Lăng Hàn vỗ vai của hắn.

- Có câu nói rất hay, là ra ngoài dựa vào bằng hữu. Tiểu đệ họ Mã, đại danh Đa Bảo, người xưng Bảo Gia. Có điều hai ta hợp ý, ngươi gọi ta một tiếng Bảo ca là được.

Thiếu niên mập lẫm liệt nói.

- Ta nói Bảo đệ, chúng ta cũng coi như bằng hữu một hồi. Có câu nói rất hay, là bằng hữu giúp nhau không tiếc cả mạng sống. Ta cũng không cần ngươi xông núi đao biển lửa gì, cái đai lưng này không tệ, không bằng đưa cho ta đi!

Lăng Hàn cười nói.

- A phi!

Mã Đa Bảo lập tức nhảy lên.

- Ngươi cũng thật tham, Huyền Ngọc Đái này là Bảo Gia ta bỏ ra bao nhiêu đánh đổi mới có được? Còn nữa, ta là Bảo Gia, Bảo ca, không phải Bảo đệ!

- Ngươi họ Mã, không bằng gọi Bảo Mã đi!

Lăng Hàn lại vỗ vai của đối phương, tiếp tục nói:

- Đôi ủng này cũng không tệ. Ta thấy chân của chúng ta không chênh lệch nhiều, không bằng đổi nhau mang đi?

- Không đổi!

Mã Đa Bảo khinh thường:

- Ta nói, sao cái tên nhà ngươi còn muốn xấu bụng hơn cả Bảo Gia ta nữa?

- Không nên oan uổng ta, ta rất thuần khiết.

Lăng Hàn đàng hoàng trịnh trọng nói.

- Thuần khiết muội muội ngươi!

Mã Đa Bảo vội chạy đi, vừa chạy vừa nói.

- Ngươi không nên làm lỡ thời gian kiếm tiền của Bảo Gia. Ta lại đi lừa gạt vài tên ngu ngốc đã!

Đùng đùng đùng, nói xong lời cuối cùng, hắn đã chạy mất xác.

Vẻ mặt của Lăng Hàn hơi lạnh lẽo. Thiếu niên này rất không bình thường. Toàn thân từ trên xuống dưới đều là Linh khí, mà bản thân cũng cho Lăng Hàn một loại cảm giác nhìn không thấu. Bây giờ võ đạo đang ở thịnh thế, không chỉ các loại thiên tài như nấm mọc sau mưa, ngay cả quái thai cũng tầng tầng lớp lớp.

Hắn không tin Mã Đa Bảo mang theo nhiều Linh khí như vậy lại chỉ có một mình hắn phát hiện. Nhưng tiểu tử này vẫn sống như cá gặp nước, tất nhiên có thủ đoạn gì đó, mà ngay cả nhân vật đời trước cũng không dám ra tay.

Khóe miệng của Lăng Hàn lộ ra nụ cười. Hiện tại hắn dịch dung, coi như ở trước mặt mọi người tiến vào Hắc Tháp, sử dụng Ma Sinh Kiếm thì đã làm sao? Ai biết hắn là ai chứ? Đương nhiên, có thể không dùng thì không nên dùng. Quan trọng nhất chính là chiếm được Lôi Đình Chiến Giáp, thuận tiện dằn vặt Đông Nguyệt Tông một hồi.

Lăng Hàn trở lại chỗ cũ. Mới vừa dự định nghỉ ngơi một chút, chỉ thấy một thanh niên mặc áo tím đi tới. Phía sau hắn còn theo mười mấy người, bộ dáng cực kỳ ngạo mạn.

- Ha, tiểu tử! Ngày mai thời điểm sát hạch, ngươi liền gia nhập Triệu minh chúng ta, làm thủ hạ của ta.

Thanh niên mặc áo tím tự nhiên nói.

- Còn không mau cảm tạ Triệu gia của chúng ta! Bằng không loại tiểu tử như ngươi, khẳng định chỉ có chịu chết!

Phía sau có người nịnh hót nói.

- Tiểu tử, ngươi có biết, lần này có bao nhiêu thiên tài nổi danh xuất hiện không? Hừ, tiểu bá vương Dương Trùng biết không? Ngày mai hắn sẽ dự thi. Còn có Kiếm Bạch Minh, được khen là có thể một kiếm phá núi!

Những người khác cũng dồn dập nói.

- Gặp gỡ những người này ngươi chỉ có một con đường chết. Vì lẽ đó mọi người phải ôm đoàn sưởi ấm, đoàn kết ở bên người Triệu gia, mới có thể sống sót.

- Một trăm vị trí đầu thì không cần nghĩ. Ngay cả Đông Nguyệt Tông cũng sẽ phái cường giả tuổi trẻ ra xuất chiến. Bằng vào chúng ta có thể tiến vào trước vạn là được. Lại qua năm năm, chúng ta không đầy ba mươi tuổi tự nhiên có thể tham gia lần sát hạch tiếp theo, đến thời điểm đó liền có thể tranh thứ hạng.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Dự định không tệ. Chỉ là một đám cặn bã gộp lại vẫn là cặn bã. Xin lỗi, ta không có dự định liên thủ với cặn bã, như vậy sẽ hạ thấp phẩm vị của ta.

- Làm càn!

Những tên kia tức giận đến kêu to oa oa, muốn ra tay, lại bị thanh niên mặc áo tím ngăn cản.

- Hiện tại nghiêm cấm gây sự. Ai gây sự sẽ bị thủ tiêu tư cách sát hạch, nghiêm trọng còn có thể bị đánh chết tại chỗ!

Thanh niên mặc áo tím lớn tiếng trách mắng. Ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn, cười lạnh nói:

- Tiểu tử da đen, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Hừ, ngày mai đừng để chúng ta gặp ngươi. Nếu không không bẻ hết xương trên người ngươi, ta sẽ không gọi Triệu Nhật!

Trong mắt Lăng Hàn lướt qua một tia sát khí, lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn chết, ta sẽ không ngại giết mấy cặn bã.

- Hừ, chúng ta đi!

Triệu Nhật mang người rời khỏi, lại đi thu tiểu đệ.

Người như vậy rất nhiều, phần lớn là lấy thực lực và tiền tài mở đường. Bởi vì chỉ thu mua lệnh bài cũng không an toàn. Sát hạch kéo dài tới ba ngày, vạn nhất bị người thực lực mạnh nhìn chằm chằm, cướp sạch, này không phải uổng phí hết tiền sao?

Vì lẽ đó, người có chút đầu óc đã bắt đầu tìm tiểu đệ. Dù sao người đông thế mạnh, người khác sẽ không dám dễ dàng trêu chọc.

Lăng Hàn lẻ loi một mình, tự nhiên đều bị người nhìn chằm chằm, muốn kéo hắn vào trận doanh của mình. Dù sao "Dũng Tuyền tầng một" cũng không tính yếu, ở trong thế hệ trẻ tuổi có thể tính là chuẩn cao thủ.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play