Ngươi muốn giết ta, vậy ta đương nhiên không có khả năng ngửa cổ đợi chết, cùng lắm thì liều cá chết lưới rách.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng dậy nói:

- Các vị, những người này đã sinh ra linh trí của bản thân, sao không cho bọn hắn một cơ hội?

Cuồng Loạn chế tạo ra tất cả đều là tử sĩ, chỉ biết chiến đấu, hung hãn không sợ chết.

Mục đích của nó cũng không phải thống trị toàn bộ Nguyên Thế Giới, mà là muốn thôn phệ toàn bộ Nguyên Thế Giới, hóa thành một bộ phận của mình thân thể, ở dưới điều kiện tiên quyết này, chỉ cần là sinh mệnh có trí tuệ đều sẽ phản kháng nó.

Nếu không thật đến ngày Nguyên Thế Giới hủy diệt, ta còn có ta sao, hay ta vẫn là ta sao?

Rảo bước tiến lên Thiên Tôn, liền siêu việt Thiên Địa, đã vượt ra hồng trần, tự do tự tại cỡ nào, ai nguyện ý làm một linh kiện trong thân thể cường giả khác, tùy thời có thể xóa đi?

Cho nên, Lăng Hàn tin tưởng những dư nghiệt của Cuồng Loạn sinh ra ý thức bản thân này, bọn hắn nhất định không cam tâm trở về thân thể Cuồng Loạn, lại thay đối phương quên mình phục vụ.

Đối với Cuồng Loạn mà nói, nó căn bản không quan tâm vật mình tạo, mục đích là dùng để chiến đấu, tiêu hao cường giả của Viêm Sương vị diện, cuối cùng hoàn thành mục tiêu thông phệ Viêm sương vị diện của nó.

- Hừ, ngươi biết cái gì?

Lập tức có đại nhân vật trợn mắt nhìn Lăng Hàn.

- Ngươi đây là muốn thông đồng với địch sao?

Hà Lập Quần thì lành lạnh nói, hắn muốn cho Lăng Hàn một cái thiên đại tội danh, như vậy khi hắn rời đi nơi này, liền có thể đường đường chính chính xuất thủ với Lăng Hàn.

Cái đề tài này cực kỳ mẫn cảm, lập tức để cường giả tầng thứ năm dùng ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Lăng Hàn, ngay cả đám người Sư Mộng Ngọc, Thạch Trung Hà cũng thần sắc bất thiện.

Ở trong lịch sử dài dằng dặc, xác thực không thiếu Thiên Tôn tham sống sợ chết, đảo hướng Cuồng Loạn, bọn hắn cùng Cuồng Loạn quân trong ứng ngoài hợp, để đại quân của Viêm Sương vị diện tổn thất nặng nề.

Cho nên, đám người hận nhất chính là người thông đồng với địch, một khi phát hiện, chém.

Nguyên Ứng Long vội vàng mang theo tiểu đệ thối lui, cùng Lăng Hàn bảo trì khoảng cách tuyệt đối, chứng minh cùng Lăng Hàn không có quan hệ.

Cái khác còn có thể trước chịu đựng, trở về sẽ cùng Lăng Hàn mỗi người đi một ngả, nhưng sự tình thông đồng với địch quá trọng đại, nếu hắn còn không tranh thủ thời gian cùng Lăng Hàn phân rõ giới hạn, như vậy bị diệt chung một chỗ cũng không có người thay hắn kêu oan.

Đây là tối kỵ, tuyệt đối tối kỵ.

- Thật to gan!

Vũ Phong cũng nhìn chằm chằm Lăng Hàn, ở trong mắt Tứ Bộ Thiên Tôn, Lăng Hàn thiên tài yêu nghiệt đi nữa đó cũng là tiểu nhân vật, Viêm Sương vị diện không thiếu thiên tài, nhưng người thông đồng với địch, phát hiện một cái liền phải diệt trừ một cái, tuyệt không nhân nhượng.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Các ngươi con mắt nào nhìn thấy ta thông đồng với địch? Những người này rõ ràng là muốn thoát ly Cuồng Loạn, hướng tới quang minh, vì cái gì không cho bọn hắn cơ hội?

- Một ngày là tặc, cả đời là tặc!

Thân Phi lạnh lùng nói, lộ ra khinh thường.

Lăng Hàn chỉ vào Thân Phi:

- Ngươi mới là tặc, cả nhà ngươi đều là tặc!

Thân Phi không khỏi tức điên, tại sao có thể có gia hỏa vô lại như vậy, hảo hảo nói chuyện làm sao lại đột nhiên mắng chửi người? Nếu như đây là ở tầng thứ năm, hắn khẳng định trực tiếp một tay đập chết Lăng Hàn, chỉ là Nhất Bộ cũng dám lớn lối như thế, đây là đại bất kính.

Nhưng bây giờ hắn chỉ có nhẫn, vung tay áo lên, không nói thêm gì nữa.

- Lăng Hàn, ngươi cũng không nên phá hỏng đại thể!

Hà Lập Quần lành lạnh nói, hắn không có khả năng vô duyên vô cớ chém rụng một thiên kiêu, có rất nhiều đại nhân vật bảo bọc Lăng Hàn a.

Thế nhưng mà, nếu trên lưng Lăng Hàn có tội danh thông đồng với địch, vậy còn có đại nhân vật nào sẽ thay hắn nói chuyện?

Chu Hằng? Sở Hạo? Hay... Lâm Lạc?

Một cái cũng sẽ không.

Lăng Hàn nhìn về phía Hà Lập Quần:

- Lấy lòng dạ như ngươi thế mà cũng có thể tiến lên Tứ Bộ, thật đúng là để cho ta lấy làm kinh hãi.

Hà Lập Quần không khỏi sắc mặt thối hắc, đây không phải chỉ vào cái mũi của hắn nói hắn không đủ tư cách làm Tứ Bộ Thiên Tôn sao?

Nhưng nghĩ đến Lăng Hàn là yêu nghiệt cùng giai vô địch, hắn cũng chỉ có cố nén.

Không có việc gì, tất cả mọi người đều khó chịu Lăng Hàn, chỉ cần hắn trở thành người thông đồng với địch, hắn chính là toàn dân công địch!

- Vị tiểu huynh đệ này có trí tuệ như vậy, vì sao các ngươi không thể có chút độ lượng?

Trong dư nghiệt của Cuồng Loạn, một người bảy nhân nói, nó là Tam Bộ Thiên Tôn, gọi Lăng Hàn một tiếng tiểu huynh đệ tự nhiên đã là nâng hắn.

- Cùng những súc sinh các ngươi giảng độ lượng?

Vũ Phong cười lạnh.

- Vậy làm sao xứng những huynh đệ đã chết kia của chúng ta?

Hưu hưu hưu, lại hơn mười đạo thân ảnh rơi xuống, cái khe nứt kia cũng không phải bí ẩn, hơn nữa chỉ cần lực lượng đạt tới Nhất Bộ hậu kỳ liền có thể cưỡng ép chen tới, bởi vậy, theo thời gian trôi qua, người tới càng ngày càng nhiều.

Song phương ưu khuyết đã cân bằng, tin tưởng không bao lâu nữa, bên Viêm Sương vị diện sẽ chiếm thượng phong, thượng phong tuyệt đối, ưu thế áp đảo.

Khí thế của đám người không khỏi cường thịnh, hiện tại dù cho khai chiến bọn hắn cũng không sợ.

- Chư vị, chúng ta rất có thành ý.

Xà Cơ nói, nàng nửa người trên là người, nửa người dưới thì vẫn là xà thể, nhưng không thể che giấu nàng yêu mị phong tình, để cho người ta nhìn liền tim đập thình thịch.

- Rất có thành ý đúng không?

Vũ Phong gật đầu.

- Vậy các ngươi thúc thủ chịu trói đi, đây mới thật sự là thành ý.

Những người kia há sẽ đáp ứng, ai cũng lộ ra vẻ phẫn nộ, bọn hắn đã hết lời, nhưng muốn sống sót khó khăn như thế sao?

- Các ngươi nhất định phải dồn ép không tha sao?

Hổ nhân bốn đầu lành lạnh nói.

- Ha ha, lộ ra chân diện mục a!

Thạch Trung Hà cười to, không phải tộc ta khẳng định không có lòng tốt.

- Động thủ đi!

Vũ Phong nói, bọn hắn đã có hơn tám mươi người, ở trên nhân số chỉ có chút thế yếu, hoàn toàn có thể khai chiến.

Hai bên lập tức giương cung bạt kiếm, chiến đấu hết sức căng thẳng.

- Chậm!

Lăng Hàn đứng ra.

- Vì cái gì không cho lẫn nhau một cơ hội? Ngươi ngươi ngươi ngươi...

Hắn tùy ý chỉ mấy người.

- Các ngươi có thể bảo đảm mình ở sau khi chiến đấu kết thúc sẽ không chiến tử?

Mấy người kia đều im lặng, cái này sao có thể bảo đảm?

- Chúng ta muốn đánh chính là một trận chiến tranh lâu dài, cho nên, mỗi một phần lực lượng đều phải tranh thủ.

Lăng Hàn lại nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play