Kết thúc, Lăng Hàn thu được thắng lợi cuối cùng.

Cái này làm cho tất cả mọi người đều không ngờ được.

Hổ Nữu có tốc độ kinh người, nếu như nàng đoạt lấy thứ nhất, tuy mọi người giật mình, nhưng vẫn có thể tiếp thu. Nhưng Lăng Hàn? Hắn lại đánh bại Phong Viêm cùng Nghiêm Thiên Chiếu, đây là điều mà không ai có thể nghĩ đến.

Một chiêu kiếm bại Nghiêm Thiên Chiếu, lại một chưởng phế bỏ Phong Viêm, quả thực như mộng ảo.

Vũ Hoàng nhìn Lăng Hàn, thần tình lạnh nhạt, nhưng không ai biết trong lòng hắn sóng to gió lớn thế nào.

Ngày hôm nay bốn người trẻ tuổi này biểu hiện, đều hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ. Trên thực tế, trong bốn người, Phong Viêm nắm giữ song thể chất ngược lại thành bình thường, ba cái khác đều có thể nói biến thái.

Nghiêm Thiên Chiếu có "lục vụ", năng lực hồi phục, Hổ Nữu có tốc độ, kiếm pháp của Lăng Hàn, còn có một chưởng quỷ dị cuối cùng kia, ngay cả Vũ Hoàng cũng mê man.

- Cầm đi!

Vũ Hoàng bỗng nhiên lấy ra một cái hộp, đưa cho Lăng Hàn.

Không gian giới chỉ.

Lăng Hàn hơi có chút kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Vũ Quốc không có khả năng nắm giữ không gian giới chỉ, không nghĩ tới Vũ Hoàng lại có bảo vật như vậy. Nhưng nghĩ tới ngay cả thần thông như Chân Thị Chi Nhãn cũng xuất hiện ở trong quốc khố, như vậy lại tình cờ có một chiếc không gian giới chỉ sẽ không quá ngạc nhiên.

Hắn tiếp nhận. Vật này không lớn, nhưng không quá thuận tiện nhét vào trong túi, không thể làm gì khác hơn là cầm ở trong tay.

Vũ Hoàng có thể bại lộ sự tình hắn nắm giữ không gian giới chỉ, nhưng Lăng Hàn không dám. Dù sao thực lực bây giờ của hắn quá yếu. Huống chi trên tay hắn còn không mang giới chỉ, mà thu vào trong Hắc Tháp.

- Ồ?

Vũ Hoàng đột nhiên hơi run run, nhìn về phương xa.

Lăng Hàn cũng lập tức cảm ứng được một luồng khí tức mạnh mẽ, tương tự theo ánh mắt của Vũ Hoàng nhìn về phương xa.

Một đám mây đang từ đằng xa nhẹ nhàng bay tới. Nhưng quỷ dị chính là, đám mây này lại màu phấn hồng, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Tới gần một chút, liền có thể phát hiện trên đám mây còn đứng một người.

Đây là một ông lão tuổi khoảng bảy mươi, vóc người thon dài, tóc đen, mặc một bộ trường bào, rất có vẻ tiên phong đạo cốt.

Người? Bay ở trên trời?

Hí!

Khi những người khác nhìn thấy, không khỏi đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Phàm nhân làm sao có thể phi hành ở trong thiên không?

Sinh Hoa Cảnh!

Lão giả này là Sinh Hoa Cảnh, mới có thể lấy thân thể phi hành ở trong thiên địa, siêu phàm thoát tục.

Thời điểm lão giả đi tới giữa bầu trời, uy thế lưu chuyển, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy mình nhỏ bé, chỉ muốn quỳ bái.

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Phong Viêm, biểu hiện lập tức trở nên âm trầm:

- Thật to gan, dám đả thương đệ tử của Đông Nguyệt Tông ta! Vũ Hoàng, cho lão phu một lời giải thích!

Hắn nhìn chằm chằm Vũ Hoàng, ở trên cao nhìn xuống, cực kỳ thô bạo.

Sinh Hoa Cảnh, quả thật có tư cách cuồng ngạo như vậy.

Nhưng Vũ Hoàng không thèm nhìn, uy nghiêm đáng sợ ngẩng đầu, đấm ra một quyền nói:

- Ở trước mặt trẫm, cũng dám cao cao tại thượng?

Oanh, một nắm đấm màu vàng từ trên trời giáng xuống, đập tới ông lão Sinh Hoa Cảnh kia.

- Làm càn!

Ông lão kia tức muốn điên. Chỉ là Thần Thai Cảnh lại dám chủ động ra tay với hắn, thực sự là chán sống. Nhưng một quyền oanh đến, hắn cũng không dám mặc nó oanh kích, không thể làm gì khác hơn là khoát tay, đè tới bầu trời.

Một mảnh màu phấn hồng mịt mờ đẩy ra, hóa thành ngàn vạn con chim, cắn mổ về phía nắm đấm.

- Ồ!

Ông lão lập tức hét lên kinh ngạc. Bởi vì nắm đâm kia quá thô bạo, miễn cưỡng đánh nát những con chim kia, lấy tư thế không thể chặn nghiền ép xuống.

Oành!

Ông lão bị ép đánh thêm một chưởng, nghênh đón nắm đấm màu vàng, nhưng thân hình vẫn bị đánh rơi xuống đất.

Nắm đấm màu vàng đổ nát, nhưng ông lão cũng rơi xuống mặt đất. Trái lại là Vũ Hoàng ngồi ở trên cao nhìn hắn.

Giao chiến một hiệp, Vũ Hoàng chiếm thượng phong!

Tê, tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên. Ngày hôm nay chuyện khiến người ta khiếp sợ thực là qúa nhiều.

Vũ Hoàng không phải Thần Thai Cảnh sao? Làm sao có thể áp chế Sinh Hoa Cảnh? Sứ giả tám nước đều thấp thỏm lo âu, lẽ nào Vũ Quốc xuất hiện cường giả Sinh Hoa Cảnh thứ hai sao?

Ông lão kia ngang nhiên mà đứng.Hắn cũng không phải không địch lại, chỉ là vì xem thường Vũ Hoàng mới bị một quyền đánh rơi xuống. Chỉ là hắn xem thường hơn nữa cũng là Sinh Hoa Cảnh. Mà dưới Sinh Hoa là phàm nhân, hắn tiện tay có thể xoá bỏ Thần Thai Cảnh, làm sao sẽ bị đánh xuống?

Hắn tên Hà Chính Sơ, là người được vị cường giả Linh Anh Cảnh kia phái tới tăng thể diện cho Phong Viêm, phái hắn tới đón Phong Viêm trở lại. Bởi vậy, hắn dự định ở lúc Phong Viêm thu được thứ nhất sẽ xuất hiện, để Phong Viêm đi lên đỉnh phong.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Vũ Hoàng dĩ nhiên tuyên bố một người khác làm quán quân, để hắn không hiểu lại đây xem rõ ngọn ngành, mới nhìn thấy Phong Viêm bị phế một chân.

Cái này tự nhiên để hắn giận dữ. Nhưng vẫn chưa tức giận liền bị đánh rơi, để hắn có chút phát mộng.

Hà Chính Sơ ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng, khẽ nhíu mày nói:

- Ngươi chỉ là nửa bước Sinh Hoa, làm sao có khả năng có chiến lực như vậy?

- Ngươi không cần biết.

Vũ Hoàng vẫn thô bạo như cũ.

Hà Chính Sơ không rõ. Hắn tự nhiên biết số mệnh của một quốc gia có thể tăng thực lực, nhưng có khuếch đại như thế sao? Khi còn trẻ hắn không phải không rèn luyện ở Bắc Hoang Cửu Quốc, từng giao thủ với mấy quốc chủ. Quốc thế gia thân, xác thực có thể tăng lên sức chiến đấu. Nhưng cũng chỉ mấy tinh mà thôi, quyết sẽ không khuếch đại đến vượt qua phàm nhân.

Vũ Hoàng này, tựa hồ mạnh có chút quá mức.

Hà Chính Sơ liếc nhìn Phong Viêm nói:

- Người này chính là đệ tử thân truyền của Thái Thượng Trưởng lão tông ta. Nhưng ở đây bị phế một chân, bản tọa cần một câu trả lời thỏa đáng.

- Muốn bàn giao cái gì?

Vũ Hoàng hừ một tiếng.

- Hắn ở trong đấu võ công bằng bị thương, thế nhân đều thấy, bổn hoàng cần bàn giao gì cho ngươi? Ngươi có thể mang hắn rời đi. Muốn báo thù? Có thể, để hắn tu luyện lợi hại thêm chút, lại tự mình đến đòi thể diện về.

Hà Chính Sơ suy tính một chút mới nói:

- Bản tọa muốn dẫn người hành hung đi.

Có thể nói ra câu này, Hà Chính Sơ coi là đã cho đủ Vũ Hoàng mặt mũi. Bởi vì đệ tử của Đông Nguyệt Tông ở Vũ Quốc, còn bị phế ở trước mặt Vũ Hoàng, nhưng hắn không có muốn Vũ Hoàng chịu trách nhiệm liên đới, quả thực đã rất nể tình.

Nhưng Vũ Hoàng lại không cho mặt mũi chút nào. Hắn nói:

- Lỗ tai của ngươi có vấn đề sao? Trẫm nói rồi, đây là quyết đấu công bằng, Phong Viêm có thể tự mình đến đòi về mặt mũi.

Hà Chính Sơ giận dữ nói:

- Vũ Hoàng, ngươi không cho bản tọa mặt mũi sao?

- Ở trong cương thổ của trẫm, vì sao phải nể mặt ngươi? Ngươi tính là thứ gì, dám uy hiếp trẫm?

Vũ Hoàng uy nghiêm đáng sợ nói. Hoàng khí như rồng, bá đạo vô song.

Mọi người chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Lại giáo huấn một tên cường giả Sinh Hoa Cảnh như chó, Vũ Hoàng thực sự quá thô bạo. Quân chủ như vậy thực khiến lòng người kính phục, dù bán mệnh cho hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hà Chính Sơ tức giận đến lông mày dựng lên, cả giận nói:

- Thật to gan, xem ra Vũ Quốc phải thay đổi một Hoàng Đế!

Hắn hung hãn ra tay.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play