Nghiêm Thiên Chiếu nhéo mũi, lẩm bẩm nói:

- Lại không có chuyện của ta?

Hắn lắc đầu nói.

- Quên đi! Vũ Quốc chỉ là một trạm dịch của ta. Chờ lấy được thần thông, trước tiên đi địa phương náo nhiệt của Bắc Vực dạo chơi. Chỗ này cấp độ võ đạo quá thấp, thiên tài chỉ có mấy cái như thế, bất lợi cho ta trưởng thành.

Hắn chắp hai tay sau lưng, đi về phía đỉnh núi.

- Đường này là Nữu mở, ai cũng không cho qua!

Hổ Nữu lập tức mở hai tay ra, làm dáng muốn ngăn.

- Tiểu nha đầu, ngươi có chút quái lạ, nhưng hiện tại còn không phải là đối thủ của ta. Lùi qua một bên, ta không muốn thương tổn ngươi.

Nghiêm Thiên Chiếu từ tốn nói. Cũng không biết là động lòng trắc ẩn, hay kiêng kỵ Hổ Nữu quái lạ.

- Hừ, ngoại trừ Lăng Hàn, ai cũng không cho phép qua!

Hổ Nữu rít gào một tiếng, chủ động xuất kích.

Vèo, nàng nhanh như một cơn gió, rất nhiều Linh Hải Cảnh cũng rất khó bắt lấy hình bóng của nàng. Chỉ lóe lên, tiểu nha đầu đã xuất hiện ở phía sau Nghiêm Thiên Chiếu. Hai tay nhỏ cao cao phất lên, xoạt xoạt xoạt, chính là một trận cuồng cấu.

Bốp bốp chát… Nghiêm Thiên Chiếu bị đánh cho lảo đảo vài bước. Sau lưng có từng vết máu chảy ra, cho thấy lực sát thương đáng sợ của Hổ Nữu.

Đó là Dũng Tuyền tầng một, lại có thể thương tổn được Linh Hải Cảnh!

Phía dưới, tất cả mọi người đều có cảm giác như đang nằm mơ. Đây không phải chân thực! Khi nào Dũng Tuyền Cảnh trâu bò như thế, hơn nữa còn là Dũng Tuyền tầng một!

Trước đó tất cả mọi người chỉ cho rằng Hổ Nữu thuần túy là chơi đùa. Không nghĩ tới thi đấu vừa bắt đầu, tiểu nha đầu liền để mọi người giật nảy cả mình, bộc phát ra tốc độ đáng sợ.

Nhưng tốc độ cũng chỉ là tốc độ, nhưng bây giờ thì sao?

Dũng Tuyền tầng một liền có thể xé rách phòng ngự của Linh Hải Cảnh. Lực sát thương này quả thực hù chết người.

Mọi người nhìn lại Phong Viêm. Cuồng Lực Bạo Viên được xưng lực phá hoại kinh người, đánh lên người Lăng Hàn chỉ để khóe miệng hắn chảy chút máu. Nhưng Hổ Nữu lại làm phần lưng của Nghiêm Thiên Chiếu máu thịt be bét. So sánh với nhau, hiển nhiên Hổ Nữu mới càng xứng với tên gọi huyết mạch Cuồng Lực Bạo Viên hơn.

Một cái là Linh Hải Cảnh đánh Dũng Tuyền Cảnh. Một cái khác là Dũng Tuyền Cảnh đánh Linh Hải Cảnh. Nhưng kết quả là lực phá hoại của Hổ Nữu mạnh hơn, cái này còn không rõ ràng sao?

Vèo, Hổ Nữu phát động tiến công lần thứ hai. Tốc độ là ưu thế lớn nhất của nàng, tới lui như gió. Khi ánh mắt bắt lấy bóng người của nàng, kỳ thực tiểu nha đầu đã xuất hiện ở một nơi khác, con mắt bắt lấy chỉ là tàn ảnh.

Hổ Nữu không có một chút thương hại. Giết chóc là bản năng của nàng, hiện tại một khi kích phát, nàng phảng phất hóa thân thành hổ, không ngừng vồ giết Nghiêm Thiên Chiếu.

Trên tay, trên chân của Nghiêm Thiên Chiếu không ngừng chảy máu. Có tu vi Linh Hải Cảnh nhưng hắn căn bản không bắt được thân ảnh của Hổ Nữu, hoàn toàn không có đất dụng võ!

Tất cả mọi người ngơ ngác…

Trong suy nghĩ của bọn hắn, tốc độ nhanh chỉ có thể dùng để thoát thân. Nhưng tình cảnh trước mắt đã lật đổ quan niệm của bọn họ. Bọn họ sẽ có ý nghĩ như thế, là bởi vì tốc độ vẫn không có nhanh đến cực hạn!

Ai có tốc độ như Hổ Nữu, thì hoàn toàn có thể biến tốc độ thành chiến lực.

Vẻ mặt của Nghiêm Thiên Chiếu càng ngày càng âm trầm, nhưng khóe miệng lại nổi lên một nụ cười, cực kỳ tà khí. Oanh, toàn thân hắn phun ra lục vụ, hóa thành từng sợi tơ, đan dệt lít nha lít nhít, biến không gian ba trượng quanh người hắn thành mạng nhện.

Không phải một chiếc võng, mà là mạng lưới lập thể!

Hổ Nữu va đầu vào trên lưới, muốn tránh, lại phát hiện dây này tuy nhỏ, nhưng độ bền bỉ lại mạnh đến kinh người, mặc nàng dùng sức thế nào cũng tránh không ra.

- Hừ, ở dưới mạng nhện thiên địa của ta, ngươi còn muốn thoát thân?

Nghiêm Thiên Chiếu cười gằn. Sợi tơ này nhúc nhích, thật giống như có sinh mệnh, có ý chí, từng chút kéo Hổ Nữu về phía Nghiêm Thiên Chiếu.

Hổ Nữu sốt sắng, há mồm liền cắn. Rắc một cái, dây xanh bị cắn thành hai đoạn.

Phốc!

Nghiêm Thiên Chiếu cả kinh, con ngươi muốn rơi ra rồi!

Đây chính là mạng nhện thiên địa a! Là lá bài tẩy tuyệt đối của hắn! Chỉ cần bị mạng nhện nhốt lại, như vậy trong cùng cảnh giới, căn bản không người nào có thể tránh thoát. Trình độ bền bỉ có thể so với tài liệu luyện khí cùng cấp.

Nhưng tiểu nha đầu này lại cắn đứt! Con mẹ nó răng của nàng làm bằng gì a!

Nghĩ đến mới vừa rồi bị Hổ Nữu đánh nhiều lần như vậy, nếu như tiểu nha đầu tình cờ dùng miệng cắn... Nghiêm Thiên Chiếu không khỏi nuốt ngụm nước miếng, đưa tay vuốt yết hầu. Thật có thể bị cắn chết nha!

Hắn không khỏi nghĩ mà sợ, sát khí trong ánh mắt bùng mạnh, một chưởng đập tới ngực của Hổ Nữu.

- Hừ!

Vũ Hoàng nhẹ rên một tiếng, hoàng uy cuồn cuộn.

Ngực của Nghiêm Thiên Chiếu đau xót, tâm thần kịch chấn, vội vã thu hồi mấy phần sức mạnh, oành… Hổ Nữu bị đánh bay ra ngoài, đùng một cái rơi xuống dưới chân núi. Thân thể nho nhỏ nằm úp sấp không nhúc nhích.

Nàng chỉ là bị trọng thương. Bởi vì Vũ Hoàng hừ một tiếng để Nghiêm Thiên Chiếu thu hồi đại bộ phận sức mạnh.

Vũ Hoàng đã nói rồi, đây là luận võ, luận bàn bị thương là miễn không được, nhưng giết người tuyệt đối không thể. Ngay ở trước mặt Vũ Hoàng, ai có thể làm dữ?

Lăng Hàn đang đại chiến với Phong Viêm, thấy cảnh này không khỏi nổi giận.

- Cút!

Hắn vung ra một chiêu kiếm cuồn cuộn, ôm theo lửa giận vô tận, để Phong Viêm cũng không dám đón đỡ, không thể không nhượng bộ lui binh.

Thần thức của Lăng Hàn quét qua, liền biết Hổ Nữu không nguy hiểm đến tình mạng. Hắn cũng biết có Vũ Hoàng tọa trấn, tuyệt đối sẽ không thể phát sinh chết người. Nhưng nhìn thấy Hổ Nữu không nhúc nhích nằm trên đất, khóe miệng còn có vết máu, vẫn để hắn vô cùng phẫn nộ. Có một loại kích động muốn hủy tận cửu thiên thập địa.

Hổ Nữu là bởi vì ngăn Nghiêm Thiên Chiếu mới bị thương. Mà tiểu nha đầu làm như thế tự nhiên là vì hắn!

Sống lại tới nay, đây là lần thứ hai hắn nổi giận như vậy. Lần thứ nhất là Lăng Đông Hành bị Trình gia bắt, muốn chém đầu giữa đường.

- Nghiêm Thiên Chiếu!

Hắn hét lớn một tiếng, bỏ qua Phong Viêm đuổi tới Nghiêm Thiên Chiếu.

Nghiêm Thiên Chiếu cũng rất khó chịu. Hắn đường đường Linh Hải Cảnh, lại bị một tiểu nha đầu làm cho thương tích khắp người. Hiện tại chỉ đánh ngất Hổ Nữu, để nàng bị thương nhẹ mà thôi, có cái gì phải phẫn nộ?

Phong Viêm càng tức giận đến kêu to. Bởi vì Lăng Hàn lại bỏ qua hắn không để ý. Hơn nữa, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Lăng Hàn tức giận như thế. Coi như là Lưu Vũ Đồng bị ép lập gia đình cũng không có như vậy.

Đây rõ ràng nói, trước đây chỉ là Lăng Hàn đùa giỡn mà thôi, căn bản không có xem hắn là đối thủ.

Đáng ghét! Đáng ghét! Quá đáng ghét!

Lăng Hàn nổi giận.

Lưu Vũ Đồng chỉ là tiểu thị nữ của hắn, nhưng Hổ Nữu lại bị hắn xem như người thân. Hơn nữa Hổ Nữu mới nhỏ như vậy, tự nhiên càng được Lăng Hàn thương yêu. Ngay cả hắn cũng không nỡ nặng lời, nhưng hiện tại lại bị Nghiêm Thiên Chiếu đánh trọng thương, hắn làm sao có thể không vô cùng phẫn nộ?

- A!

Hắn gào thét xuất kiếm. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn quên tất cả, chỉ có ý nghĩ muốn chém giết Nghiêm Thiên Chiếu.

Xoạt, bảy đạo kiếm khí sáng lên.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play