Xoạt, pháp chỉ xẹt qua trên không trung, có ánh sáng màu vàng phun trào.

Thân hình của Lăng Hàn, Phong Viêm đều bắn ra, đuổi về phía pháp chỉ.

Hiện tại ai có thể bắt được pháp chỉ, thì chẳng khác nào khống chế quyền sinh quyền sát toàn trường.

Oành oành oành oành, hai người không ngừng giao thủ ở giữa không trung. Nhưng vẫn là Lăng Hàn nhanh hơn một chút, cướp ở phía trước.

Lăng Hàn đưa tay…

Mắt thấy đầu ngón tay sắp chạm được pháp chỉ, hắn đột nhiên khựng lại. Tay trái giương lên, Hấp Huyết Nguyên Kim hóa thành một sợi kim tuyến quấn lấy pháp chỉ. Lại vung một cái, pháp chỉ liền bị hắn ném ra thật xa.

Pháp chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, vừa lúc có người đỏ mắt đoạt mất. Ai biết tay hắn chỉ vừa đụng tới, cách… cả cánh tay chấn thành huyết nhục, để hắn kêu rên liên hồi.

- Hừ!

Phong Viêm dừng thân, lãnh đạm nói:

- Ngươi thật cẩn thận!

Trước đó hắn quả thật bị Lăng Hàn đánh không kịp chuẩn bị, nhưng lúc sau trong tranh đoạt, kỳ thực hắn không có rơi xuống hạ phong. Chỉ là hắn cố ý lưu lực, muốn Lăng Hàn bắt được pháp chỉ, nhân cơ hội nổ nát cánh tay của Lăng Hàn. Nhưng hắn thật không nghĩ tới Lăng Hàn lại cẩn thận như thế.

Cũng không phải Lăng Hàn cẩn thận. Mà kiếp trước hắn chính là cường giả Thiên Nhân Cảnh, sao không biết cấm kỵ của pháp chỉ? Hắn cố ý giả vờ như không biết, lợi dụng ngược lại Phong Viêm, từ đó thành công đánh bay pháp chỉ.

Hiện tại Phong Viêm không còn pháp chỉ uy hiếp, những người khác tự nhiên không cần nghe hắn hiệu lệnh.

Một chọi một, Lăng Hàn không sợ.

- Phong Viêm!

Tất cả mọi người nghiến răng nghiến lợi. Một võ giả xuất thân hàn môn lại dám lấy tính mạng uy hiếp bọn họ, để bọn họ đều hận đến muốn ăn thịt của hắn.

- Đừng không phục!

Phong Viêm ngạo nhiên, quét một vòng nói:

- Những đồ bỏ đi như các ngươi, chỉ dám ở ngoài miệng hả giận, dám ra tay với ta sao?

- Ngươi…

Không ít người đều đỏ mắt rống to, thân thuộc của những người bị Phong Viêm đánh chết kia càng tức đến run rẩy cả người. Nhưng Đông Nguyệt Tông như một cự thú ép ở trên đầu bọn họ, ai biết rõ Phong Viêm là đệ tử của Đông Nguyệt Tông còn dám ra tay?

- Một đám cặn bã!

Phong Viêm cười gằn. Hắn lại không để ý tới mọi người, nhìn Lăng Hàn nói:

- Tuy ta phải giết ngươi, nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi ít nhất có dũng khí hơn những tên phế vật này rất nhiều, dám đối nghịch với ta.

Lăng Hàn rung trường kiếm lên nói:

- Ngươi phí lời quá nhiều, rửa sạch cổ chịu chết đi!

- Ngươi thật sự dám giết ta?

Phong Viêm cười nói.

- Ngươi không sợ Đông Nguyệt Tông sao?

- Vậy thì như thế nào?

Lăng Hàn từ tốn nói. Hắn còn thật không để Đông Nguyệt Tông ở trong lòng.

Mặc cho Phong Viêm nghĩ làm sao, cũng không thể biết Lăng Hàn đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh. Hiện tại tuy tu vi hắn rơi xuống, nhưng ngạo khí, tầm mắt lại há có thể ngã?

Tương lai hắn tất nhiên sẽ trở về Thiên Nhân Cảnh, mà thời gian này cũng không dài lắm. Huống chi Đông Nguyệt Tông còn có một Ngạo Phong, là kẻ hắn nhất định phải giết, nhất định phải chính diện đối kháng Đông Nguyệt Tông.

So sánh với đó, Phong Viêm chỉ có thể coi là tiểu nhân vật.

- Ha ha ha ha, có dũng khí, người như vậy giết mới có cảm giác!

Phong Viêm cười to, chỉ vào Lăng Hàn nói:

- Nếu không phải ngươi giết đệ đệ của ta, ta còn thực không muốn làm thịt ngươi nhanh như thế.

- Nằm mơ đi thôi!

Lăng Hàn xuất kích, trường kiếm lay động, sáu đạo kiếm khí múa ngang.

- Ngươi cho rằng ta thật sợ ngươi?

Phong Viêm hét lớn một tiếng, trên người có ánh bạc yếu ớt hiện ra. Trường đao vung chém, có một luồng bá khí một đi không trở lại.

- Hảo đao!

Tạ Sướng không tự chủ được kêu một tiếng.

- Ngươi còn khen hay?

Lữ Trung Thiên lườm một cái. Vừa nãy tên này suýt chút nữa giết toàn bộ bọn họ a.

- Chuyện nào ra chuyện đó, đao pháp của tiểu tử này quả thật không tệ. Nếu không phải... Ai, ta cũng muốn thu hắn làm đệ tử.

Tạ Sướng lắc đầu than thở, có vẻ vô cùng đáng tiếc.

Leng keng leng keng, Lăng Hàn và Phong Viêm không ngừng giao đấu, đao khí kiếm khí tung bay, cực kỳ kịch liệt.

Lúc này, Phong Viêm đã vận chuyển Kính Quang Thể, có thể phản xạ gần như hai phần mười công kích của Lăng Hàn. Đây là rất kinh người, không chỉ suy yếu hai phần mười lực công kích của Lăng Hàn, còn đem những công kích này đánh lại Lăng Hàn, tăng cường lực công kích của hắn.

Ở thời điểm chịu đựng công kích, trên người Phong Viêm có hào quang màu bạc loạn chuyển, thật giống như một chiếc gương muốn phá nát.

Hiển nhiên, hắn phản xạ công kích cũng có hạn. Chỉ cần vượt qua cực hạn này, như vậy hắn không cách nào phản xạ nữa, mà sẽ bị ép thành mảnh vỡ.

Nham Thạch Thể của Lăng Hàn cũng phát huy tác dụng. Hai phần mười công kích bắn ngược lại hắn có thể gắng gượng chống đỡ, chỉ là hơi không thoải mái. Nhưng Bất Diệt Thiên Kinh vận chuyển, cảm giác không khỏe này liền biến mất sạch sành sanh.

Bọn họ tay phải múa đao kiếm, tay trái không ngừng hóa thành quyền, chưởng đánh ra. Thậm chí hai chân cũng thỉnh thoảng đá về đối phương, đánh ra từng đạo kình khí, uy lực hết sức kinh người.

Chuyện này làm người bốn phía đều líu lưỡi. Bây giờ trong thế hệ trẻ còn ai có thể đấu với hai người bọn họ?

Quá mạnh mẽ!

Phong Viêm có chút do dự. Đây cũng không phải là toàn bộ thực lực của hắn, nhưng muốn giết Lăng Hàn, hắn nhất định phải đánh ra lá bài tẩy mạnh hơn. Vì một Lăng Hàn, đáng giá lộ ra ngoài sao?

Hơn nữa, Lăng Hàn cũng còn lá bài tẩy. Chí ít kiếm pháp một thức bốn ý cảnh kia đối phương vẫn còn không dùng, để hắn không thể không giữ miếng ứng đối.

- Lão phu không có tới trễ chứ?

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng cười sang sảng truyền đến. Một ông lão vóc người thon dài đi nhanh tới, mỗi đi một bước, dưới chân rực rỡ, tràn ra một vòng sáng màu tím, như đóa hoa nở ra.

Đây là ý chí võ đạo, ít nhất phải là Linh Hải Cảnh mới có thể hình thành, mà người này đã đạt đến Thần Thai Cảnh.

Lời ấy là nói với người nào?

Phong Viêm cao giọng cười to:

- Cừu chấp sự, đến rất đúng lúc!

- Khà khà, tự giới thiệu mình một chút, lão phu Cừu Khổ, một tiểu chấp sự của Đông Nguyệt Tông.

Ông lão cười nói, một bộ hoà thuận phát tài.

Trong lòng mọi người kinh hãi, chấp sự của Đông Nguyệt Tông!

Nếu như nói Phong Viêm chỉ là một tên đệ tử, như vậy Cừu Khổ này có thể ở trình độ nhất định thể hiện ý chí thượng tầng của Đông Nguyệt Tông.

- Cừu chấp sự, thay ta bắt người này!

Phong Viêm lại nói.

- Được!

Cừu Khổ không chút do dự gật đầu, cũng không có bởi vì tu vi của Phong Viêm kém xa hắn mà bày biện ra cái giá gì. Cái này tự nhiên là xem mặt mũi vị cường giả Linh Anh Cảnh ở sau Phong Viêm.

- Ngươi dám!

Phó Nguyên Thắng lập tức đứng ra.

Cừu Khổ đảo qua, ánh mắt hơi căng thẳng nói:

- Đan sư Huyền Cấp thượng phẩm?

- Sự tình của người trẻ tuổi, liền để người trẻ tuổi đi giải quyết, thế hệ trước đứng qua một bên đi.

Phó Nguyên Thắng từ tốn nói, nhưng có một luồng khí thế không cho từ chối.

Là người của Đan sư hiệp hội, hắn không sợ Đông Nguyệt Tông.

Cừu Khổ lộ ra vẻ do dự. Thứ nhất hắn không muốn đắc tội một Đan sư cấp cao. Thứ hai Phó Nguyên Thắng cũng là Thần Thai Cảnh, coi như hắn ra tay cũng chưa chắc có thể giết được Lăng Hàn.

Phong Viêm cười gằn nói:

- Lưu gia chủ, người này giết con rể của Lưu gia, lẽ nào Lưu gia muốn trơ mắt nhìn hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật? Ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi chặn Phó đại nhân, chỗ tốt ta đáp ứng cho Lưu gia sẽ không thiếu!

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play