Lăng Hàn rốt cục dừng bước nói:

- Sương Sương, các ngươi trước núp ở chỗ nào?

- Một gian hầm trong Tâm Liễu Trang Viên.

Trần Sương Sương vội vàng nói.

- Mang ta tới.

- Được.

Người của Long Vũ Điện đều chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Lăng Hàn rời đi, nhưng căn bản không dám ra tay, ngay cả Triệu Trấn cũng bị một chiêu thuấn sát, coi như bọn họ cùng nhau tiến lên thì đã làm sao, chỉ là chịu chết.

Tâm Liễu Trang Viên là kiến trúc to lớn nhất trong trấn, thuộc về Văn Nhân Gia, mà Văn Nhân Gia là “Hào Môn” trong trấn, gọi là Hào Môn, nhưng người mạnh nhất chỉ là Sáng Thế Cảnh.

Bọn họ tiến vào Tâm Liễu Trang Viên, lập tức gặp phải Văn Nhân gia ngăn cản, nhưng cái này tự nhiên là châu chấu đá xe, chỉ là Lăng Hàn không có xuống nặng tay, khí thế vừa phát liền để bọn họ nằm xuống.

- Những ngày qua chúng ta vẫn trốn ở trong hầm, không có ai phát hiện chúng ta.

Trần Sương Sương dào dạt đắc ý nói.

Đây là đương nhiên, hai người bọn họ chỉ là Tứ Trảm, muốn ẩn giấu dấu vết, Tâm Liễu Trang Viên sao có khả năng phát hiện sự tồn tại của bọn họ?

Bọn họ đi tới địa phương, nhưng cửa hầm mở ra, bên trong không có một bóng người.

Đối với điểm ấy Lăng Hàn tự nhiên đã sớm chuẩn bị, Long Vũ Điện đang tìm tòi toàn trấn, Lăng Kiến Tuyết đương nhiên phải thay chỗ núp, bằng không sớm muộn sẽ bị tìm ra.

Lăng Hàn định dùng quy tắc Thời Gian tiến hành tìm hiểu, cho dù đạt được một chút xíu đầu mối hữu dụng cũng được.

Hắn vận chuyển Thời Gian Bản Nguyên, nhất thời, thời gian bắt đầu chảy ngược.

Một người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, chân thực đến giống như ngay ở trước mặt.

Đây chính là Lăng Kiến Tuyết.

Lăng Hàn không khỏi đưa tay ra, nhưng bàn tay trực tiếp xuyên qua thân thể của Lăng Kiến Tuyết, hết cách rồi, đây chỉ là một hình ảnh ở quá khứ mà thôi.

Người trẻ tuổi này có ba phần tương tự Lăng Hàn, nhưng càng nhiều là giống Hách Liên Tầm Tuyết, hắn nằm trên đất, sắc mặt cực kỳ kém.

Hình ảnh vẫn không có gì thay đổi, nhưng trong chớp mắt, lại một thanh niên tiến vào hầm, Lăng Kiến Tuyết lập tức lộ ra vẻ nghiêm nghị, đột nhiên động, người kia lui về phía sau, nhưng căn bản không phải đối thủ của Lăng Kiến Tuyết, vẫn bị một chiêu bắt lại.

Thân hình của Lăng Kiến Tuyết động chuyển, lao ra ngoài hầm, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Ồ, người kia là ai?

Lăng Hàn vẫy vẫy tay, thần thức không chỗ nào mà không bao lấy, nguyên lực hóa thành xúc tu, người của Văn Nhân gia dồn dập bị vồ tới.

- Ai nói cho ta, người kia là ai?

Lăng Hàn ngừng hình ảnh, ở lúc một người thanh niên đi vào kia.

- Bẩm, bẩm đại nhân, người này là đệ tử chủ mạch ta Văn Nhân Duyệt.

Một người đàn ông tuổi trung niên nói.

- Đại nhân, không phải Điện chủ của quý điện đã cùng Đại Trưởng lão truy kích nghịch tử này sao?

Một lão giả mở miệng, hỏi Lăng Hàn.

Lăng Hàn hơi nhướng mày, chuyện gì thế này.

- Nói rõ ràng một chút.

...

Một bên khác, ở ngoài trấn nhỏ, trong một rừng rậm nhỏ.

Lăng Kiến Tuyết cùng Văn Nhân Duyệt trốn ở trong một đại thụ đã sớm chết héo, bọn họ bế hô hấp, cách đó không xa đang có người tìm tòi.

- Tại sao phải giúp ta?

Lăng Kiến Tuyết lấy thần thức truyền âm hỏi, nếu như không phải đối phương thông báo hắn, hắn khẳng định không kịp rời đi, sẽ bị chặn ở Văn Nhân gia, vậy hiện tại không phải bị bắt cũng đã lực chiến mà chết rồi.

- Bởi vì ta cần sự giúp đỡ của ngươi.

Văn Nhân Duyệt đồng dạng dùng thần thức truyền âm trả lời, tu vi của hắn là Sơn Hà Cảnh, thần thức truyền âm tự nhiên là chút lòng thành.

Lăng Kiến Tuyết kinh ngạc nói:

- Hiện tại ta bộ dáng này, ngươi cảm thấy ta có thể giúp được ngươi cái gì?

- Ta cần ngươi giúp đỡ, để đệ đệ ta leo lên vị trí Gia chủ.

Văn Nhân Duyệt nói.

Lăng Kiến Tuyết hơi sững sờ, sau đó lập tức hiểu được:

- Ngươi biết thân phận của ta!

- Không sai, ta nghe trộm mấy người Long Vũ Điện đối thoại, biết ngươi là đệ tử của Thiên Thánh cung.

Văn Nhân Duyệt cũng không ẩn giấu.

Tổ phụ của Văn Nhân Duyệt chính là Văn Nhân Gia gia chủ đời trước, hắn bản ý truyền vị trí Gia chủ cho con trai, nhưng không khéo chính là, nhi tử hắn vừa ý rèn luyện ở bên ngoài chết đi, lưu lại hai huynh đệ Văn Nhân Duyệt, Văn Nhân Sáng.

Khi đó hai huynh đệ Văn Nhân Duyệt vẫn còn nhỏ, Văn Nhân Duyệt lớn hơn một chút, cũng chỉ mới hai tuổi, Văn Nhân Sáng càng là mới vừa ra đời.

Nguyên bản, nếu như tổ phụ của Văn Nhân Duyệt khỏe mạnh, vậy tự nhiên vẫn có thể thuận lợi luân phiên quyền lực trong gia tộc, nhưng Lão đầu tử cũng rất thích chiến đấu, một mình tiến vào núi sâu săn giết mãnh thú mạnh mẽ, kết quả ngược lại đưa cái mạng già.

Lần này, chủ mạch cực kỳ thế yếu, chi mạch nhân cơ hội đoạt quyền.

Nhưng huynh đệ Văn Nhân Duyệt chung quy là Gia chủ tương lai trên danh nghĩa, còn có chút “lão thần” giúp đỡ đôi huynh đệ này, nhưng theo thời gian đi qua, chi mạch nắm giữ quyền lực càng ngày càng nhiều, cũng có càng ngày càng nhiều “lão thần” bị loại bỏ.

Cái chi mạch này, chính là lấy Đại Trưởng lão Văn Nhân Đường làm đại biểu, gần như nắm giữ bảy phần mười kinh tế của gia tộc.

Muốn nuôi một gia tộc, tiền đương nhiên là trọng yếu nhất, Văn Nhân Đường nắm giữ kinh tế, bước kế tiếp chính là diệt trừ huynh đệ Văn Nhân Duyệt, vậy chủ mạch không người, tự nhiên là chi mạch thuận vị, làm sao cũng không thể để cho gia tộc tản đi a?

Đến hiện tại Văn Nhân Duyệt 769 tuổi, hắn cùng đệ đệ tao ngộ các loại “bất ngờ” không dưới 500 lần, hầu như hàng năm đều sẽ gặp phải, nếu không có một đám lão nhân trung với chủ mạch giúp đỡ, bọn họ đã sớm chết.

Nhưng theo thế lực của Văn Nhân Đường càng lúc càng lớn, tình cảnh của huynh đệ Văn Nhân Duyệt cũng càng ngày càng khó, rất nhiều lão nhân cũng nhìn ra đôi huynh đệ này không thể vươn mình, liền từ bỏ ý nghĩ nâng đỡ chính thống.

Vì lẽ đó, lần này Văn Nhân Duyệt không thể không liều, nếu không, không bao lâu nữa huynh đệ bọn họ sẽ chết “bất ngờ”.

Lăng Kiến Tuyết nghe hắn nói xong, chậm rãi gật đầu:

- Nếu như ta thoát được khó khăn này, nhất định giúp ngươi leo lên vị trí Gia chủ!

- Không phải ta, là đệ đệ ta.

Văn Nhân Duyệt cường điệu nói.

- Tại sao ngươi không muốn vị trí gia chủ này?

Lăng Kiến Tuyết hiếu kỳ.

- Bởi vì ta đối với võ đạo càng cảm thấy hứng thú, muốn gia nhập Thiên Thánh cung.

Văn Nhân Duyệt nói.

Lăng Kiến Tuyết hơi run run, bật thốt lên:

- Tâm của ngươi cũng thật là lớn!

Ở lại Văn Nhân Gia chỉ có thể làm lão đại của một trấn nhỏ, nhưng vào thế lực lớn như Thiên Thánh cung, làm sao cũng có thể bước vào Trảm Trần, so với Văn Nhân Gia vẻn vẹn chỉ là Sáng Thế Cảnh, không biết tăng lên bao nhiêu lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play