Lăng Hàn sửng sốt, kinh kêu:

- Đó là... Tử Nhân Cô!

Miếng thịt thiu đó không phải thịt thiu thật sự mà là Thánh dược, tên là Tử Nhân Cô. Nghe nói sau khi Thánh Vương chết từ trong cơ thể sinh ra một gốc Thánh dược như vậy. Nhưng Thánh Nhân đại biểu ý chí thiên địa, sau khi chết cũng nên hồn về thiên địa, sinh ra gốc Thánh dược từ thân thể sẽ bị thiên địa khinh rẻ. Nên Tử Nhân Cô cực độ, nếu Thánh Vương trực tiếp dùng cũng chết ngay.

Cái này tương đương với thu một Thánh Vương vào cơ thể, nó không phá phách mới kỳ.

Nhưng miễn luyện hóa độc tính trong Tử Nhân Cô thì đây là dược to lớn khoáng thế, số một số hai trong Thánh dược.

Thần dược từ thập thất giai đến nhị thập giai gọi là Thánh dược, lúc trước Lăng Hàn toàn có dược Tiểu Thánh thập nhất giai. Tử Nhân Cô là dược lớn Thánh Vương, trong đó chứa ý chí võ đạo lúc Thánh Vương còn sống, có giá trị tham khảo rất cao với Thánh Vương.

Nhưng rất khó hái dược lớn này.

Rất độc!

Trong phạm vi cỡ dặm không mọc một cọng cỏ, khỏi phải đoán, Thánh Vương đến gần cũng sẽ bị độc tính xâm nhập thân thể, dính rắc rối to. Tử Nhân Cô bị thiên địa căm hận, có mang nguyền rủa, Thánh Vương rất kiêng kỵ. Không phải ngươi là đỉnh Thánh Vương thì có thể nghiền áp tất cả.

Nhưng Thánh Vương đã chết đi đâu rồi?

Tử Nhân Cô sinh ra từ xác Thánh Vương, hấp thu hết tinh hoa của Thánh Vương mới mọc lớn, vậy nơi này nên có khung xương của Thánh Vương mới đúng.

Năm người Lăng Hàn khó hiểu nhìn nhau. Tiểu Cốt không để bụng, nó chỉ thấy tò mò với thứ mới lạ, xác chết thì nó đã thấy rất nhiều năm.

Bọn họ không quan tâm Tử Nhân Cô mọc như thế nào, dù từ trên trời rớt xuống cũng không sao, quan trọng là làm sao hái được.

- Làm sao hái gốc Thánh Vương dược này đây?

Vô Tướng Thánh Nhân vỗ chưởng, nguyên lực ngưng tụ thành một bàn tay to chộp Tử Nhân Cô. Nhưng trong lúc bàn tay to thò ra bị khói đen bốc lên không ngừng xâm thực, chưa bắt được Tử Nhân Cô đã mục nát.

Bị phản phệ, Vô Tướng Thánh Nhân khẽ rên giơ tay phải lên, bàn tay đen thui, phù văn kỳ lạ chớp lóe. Khói đen lan tràn ra nguyên bàn tay gã. Vô Tướng Thánh Nhân vội vàng vận công ngăn cản, nhưng vô ích, gã nhanh chóng quyết định, một bàn tay khác hóa đao chặt cánh tay phải của mình.

Phập!

Máu phun tung tóe, tay phải bị chặt cụt từ khuỷu tay.

Cánh tay rớt xuống, chưa chạm đất đã hóa thành tro bụi.

Độc tính quá độc.

Tử Nhân Cô, kỳ độc!

Vô Tướng Thánh Nhân dù gì là Tiểu Thánh, nhưng chỉ vươn nguyên lực vào khu vực Tử Nhân Cô sinh trưởng, còn chưa đụng đến gốc Thánh dược đã rơi vào phản phệ khủng bố như vậy.

Nếu tay chạm vào sẽ ra sao?

Cơ thể sẽ nát thành thịt vụn chăng?

Gốc Tử Nhân Cô này tương đương với một vị Thánh Vương không chủ động tấn công, Tiểu Thánh muốn hái được đúng là nằm mơ.

Vô Tướng Thánh Nhân vội vàng lấy đan dược ra nuốt xuống, tự chặt đứt một tay tổn thương rất lớn cho Vô Tướng Thánh Nhân, tuy tay cụt lại mọc ra nhưng hao chút lực lượng căn nguyên, đã bị thương đến gốc.

Vô Tướng Thánh Nhân lắc đầu nói:

- Không thể nào lấy được!

Chỉ dính chút xíu hơi thở Tử Nhân Cô đã làm một Tiểu Thánh buộc phải tự cụt tay tự bảo vệ mình, nếu thật sự tiếp xúc thì không có cơ hội sống.

Thiên Phượng Thần Nữ, Long Ngữ San lắc đầu, thật khiến người tuyệt vọng.

Cũng đúng, nơi Tử Nhân Cô sinh trưởng bắt mắt như thế, nếu dễ bị hái thì còn phần cho bọn họ sao? Trước đó có nhiều Thánh Nhân tiến vào, rất có thể có cả nhóm Thánh Vương các cấm địa. Thánh Vương cũng không hái được chứ nói gì bọn họ.

Lăng Hàn vắt óc suy nghĩ, nếu hắn thi triển cực nhanh hái Tử Nhân Cô, tốc độ mau đến không thể tả, thời gian tiếp xúc chất độc của Tử Nhân Cô cực ngắn rồi hắn chủ động vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh dâng lên lực phòng ngự cao vô tận thì sao? Quan trọng là lực phòng ngự và phòng độc tính là hai chuyện khác nhau.

Lăng Hàn hỏi Tiểu Tháp:

- Tiểu Tháp, ta có thể phòng được kịch độc không?

Tuy Thánh Vương dược vô cùng quý giá nhưng sao bằng mạng sống của mình?

Tiểu Tháp khịt mũi:

- Tiểu bối vô tri, độc cũng làm một phần của quy tắc thiên địa. Bất Diệt Thiên Kinh có thể ngự vạn pháp thiên hạ, kịch độc bình thường có là gì... mợ!

Tiểu Tháp chưa nói hết câu Lăng Hàn đã lao ra ngoài.

Vèo!

Lăng Hàn hóa thành luồng sáng, đám người Thiên Phượng Thần Nữ chưa kịp phản ứng hắn đã bay cái vèo đến khu trung tâm chất độc bứt lấy Tử Nhân Cô, ném vào Hắc tháp rồi thân thể vụt qua xuất hiện ở đầu bên kia vùng đất độc.

Bất Diệt Thiên Kinh vận chuyển, người Lăng Hàn tỏa ánh sáng vàng, các ký hiệu đại đạo nổi lên diệu động thiên địa.

Lăng Hàn ung dung vòng về khu vực chất độc, bình yên vô sự.

Long Ngữ San chỉ vào Lăng Hàn lắp bắp:

- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi... ngươi!

Long Ngữ San không thể tưởng tượng sao Lăng Hàn dễ dàng hái gốc Tử Nhân Cô được.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Đi thôi, xem thử nơi khác có Thánh dược giống vậy không.

Lăng Hàn không nói câu khác. Bên dưới Tử Nhân Cô có một miếng thịt nhỏ, là thịt thật sự của sinh linh nào đó, rất nhỏ, nhỏ còn hơn móng tay. Là miếng thịt này sinh ra Tử Nhân Cô.

Nên biết dù là Thánh Vương chưa chắc sinh ra Tử Nhân Cô được, chẳng những yêu cầu Thánh Vương khi còn sống cực kỳ mạnh còn phải bị người chém chết, khí huyết còn đó. Nếu Thánh Vương già nua mục nát thì không có đủ tinh huyết uẩn dục Tử Nhân Cô. Hơn nữa một Thánh Vương chỉ sinh ra được một gốc Tử Nhân Cô, khi Tử Nhân Cô sinh trưởng thì xác Thánh Vương chỉ còn một đống xương khô, không thể sinh ra Tử Nhân Cô thứ hai.

Có thể thấy để nuôi ra Tử Nhân Cô khó khăn cỡ nào.

Nhưng bây giờ thì sao?

Một miếng thịt nhỏ bằng móng tay sinh ra một gốc Tử Nhân Cô, Lăng Hàn cảm giác trong khối thịt ẩn chứa năng lượng kinh người, tuyệt đối dư sức sinh ra mấy gốc Tử Nhân Cô nữa.

Đây tuyệt đối không phải là máu thịt rớt xuống từ người Thánh Vương!

Lăng Hàn thầm nghĩ:

- Máu thịt trên người Tiên Nhân!

Có lẽ năm đó xảy ra đại chiến, một vị Tiên Nhân bị chém thương, máu bay ra, có một miếng rớt xuống nơi này sinh ra Tử Nhân Cô.

Chỉ có máu thịt của Tiên Nhân mới cường đại như vậy, một xíu thịt đã dưỡng dục ra một gốc Tử Nhân Cô, sau này còn có thể dưỡng ra gốc thứ hai.

Thiên Phượng Thần Nữ lo lắng hỏi dồn:

- Ngươi có sao không?

Lăng Hàn cười lắc đầu nói:

- Không sao.

Tiểu Cốt ở một bên nghiêng đầu xem. Cái này vui lắm sao? Tiểu Cốt không quan tâm ai, nối bước nhanh vào khu vực có độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play