Bởi vậy, hắn rất sớm liền hết hi vọng, mà vị minh châu kia của Lỗ gia hắn cũng đã gặp, xác thực xinh đẹp cảm động, tuyệt không thua Lệ Vi Vi, hơn nữa Lỗ gia cũng có Lão tổ Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, có thể coi là gia tộc nhất lưu.

Có thể trở thành con rể của Lỗ gia, đối với Hướng Thừa Duẫn mà nói chỗ tốt rất nhiều, mà Lỗ gia cũng có thể thông qua hắn lắp lên chiếc thuyền của Tả Tướng, bởi vậy song phương tự nhiên ăn nhịp với nhau.

Hiện tại Hướng Thừa Duẫn kiêu ngạo đến bầu trời, chỉ cần không phải Hữu Tướng hay bảy đại tướng, hắn ai cũng không sợ, ngay cả Lão tổ Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn đến, hắn cũng dám chỉ vào mũi đối phương mắng, bởi vậy hắn mặc cho Lỗ Hữu Tinh tức giận.

Lại nói, trong lòng hắn cũng khó chịu, người tâm phúc bên người Tả Tướng tới uống rượu, muốn cái phòng khách cũng phải phiền nửa ngày, mặt mũi của hắn còn đâu?

Lão nhân sâm vỗ bàn nói:

- Đại gia ngươi!

Lỗ Hữu Tinh giận dữ, tại sao cây nhân sâm này vô lại như vậy? Không nấu ăn thực không đủ để tiết hận a!

- Các ngươi cũng có thể lăn, nhưng cây nhân sâm này phải lưu lại, chúng ta muốn hầm canh uống!Hắn uy nghiêm đáng sợ nói, hơn nữa xác thực cũng động tâm, nhân sâm thông linh có thể tự chủ tu luyện, dược hiệu mạnh hơn nhiều Thần dược cùng cấp khác.

Thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ, đối với võ giả mà nói, không có cái gì so với tuổi thọ càng trọng yếu hơn, sinh mệnh càng dài ý nghĩa có thể leo đỉnh cao càng lớn.

- Muốn ăn Sâm gia nhà ngươi, các ngươi còn sớm 108,000 năm, ăn nước rửa chân của Sâm gia còn tạm được!Lão nhân sâm nhảy lên trên vai Đinh Bình nói.

- Đinh tiểu tử, tiến lên cho Sâm gia!

Hắn biết trong đồ đệ của Lăng Hàn, hiện tại lấy Đinh Bình mạnh nhất, đương nhiên phải ôm bắp đùi lớn nhất.

Tính cách của Đinh Bình trầm ổn, không giống Cửu Yêu thị huyết kích động, không giống Giang Dược Phong tao bao, cũng không khô khan như Trần Thụy Tĩnh, Vân Vĩnh Vọng cùng Khang Tu Nguyên thì đừng nói, hai người chủ tu đan đạo, võ đạo là nghề phụ.

Hắn trầm giọng nói:

- Chúng ta còn muốn ăn cơm, các ngươi đi ra ngoài đi, ăn xong, chúng ta tự nhiên sẽ đi.

Lời nói này ngược lại nói rất đúng mực, hơn nữa có lý có cứ, chúng ta tới tửa lâu, tự nhiên là tới trước tới sau.

- Thật tốt, gan rất béo a!

Sắc mặt của Lỗ Hữu Tinh lạnh lẽo, nhưng không có ra tay.

Hắn cũng nhìn ra được đám người Đinh Bình vô cùng mạnh mẽ, chí ít cảnh giới còn cao hơn hắn rất nhiều, vì lẽ đó hắn trực tiếp chuyển ra hậu trường nói:

- Lẽ nào các ngươi chưa từng nghe nói thân phận của Hướng ca? hắn là người tâm phúc bên cạnh Tả Tướng đại nhân!

Nói xong, hắn dào dạt đắc ý, ngay cả Hướng Thừa Duẫn cũng không nhịn được ưỡn ngực thẳng tắp, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt của Thiên Phượng Thần Nữ, lướt qua vẻ kinh diễm mãnh liệt.

Ở Hoàng Đô, đẹp hơn nữ tử này chỉ có nữ hoàng đại nhân, trước Thủy Nhạn Ngọc ngược lại cũng có thể sánh ngang nàng, đáng tiếc Lẫm Thiên Tông bị hủy không rõ, nữ tử này liền mất tung tích, theo suy đoán sớm đã chết rồi.

Lòng tự tin bành trướng, để lá gan của hắn cũng béo lên rất nhiều, trong lòng phun trào tà niệm.

Nếu Lỗ Hữu Tinh gọi ra tên của Hướng Thừa Duẫn, Lăng Hàn cũng không thể giả bộ làm không phát hiện.

Bởi vậy, hắn mở miệng nói:

- Hóa ra là Hướng huynh.

Kỳ thực lấy thực lực hiện tại của Lăng Hàn, ngay cả Tả Tướng đến, hắn cũng có thể cùng đối phương đứng ngang hàng, thậm chí, Tả Tướng còn phải gọi hắn là huynh.

Đám người Tả Tướng chỉ có tu vi Tinh Thần cảnh tiểu cực vị, chênh lệch một cảnh giới nhỏ, chính là khác biệt một trời một vực.

Có điều Lăng Hàn là người nhớ tình cũ, lúc trước thời điểm hắn đến Loạn Tinh Hoàng Triều, Hướng Thừa Duẫn từng nói cho hắn rất nhiều chuyện, có tình dẫn dắt, hai người ở chung cũng khá hòa thuận, Lăng Hàn tự nhận đối phương một cái ân tình.

- Lăng… Lăng Hàn!

Hướng Thừa Duẫn nhìn thấy Lăng Hàn, con ngươi không khỏi trừng ra.

Ở Loạn Tinh Hoàng Triều, đặc biệt trong Hoàng Đô, Lăng Hàn là một nhân vật huyền thoại.

Hai lần được nữ hoàng đại nhân hạ ý chỉ, đặc biệt vô hạn.

Lấy Thủy Nhạn Ngọc, không biết để bao nhiêu nam nhân ở Hoàng Đô ước ao đến muốn giết chết hắn.

Đặc biệt là cùng Triệu Luân xung đột, ngay cả bảy đại tướng cũng dám đắc tội, đây là người trâu cỡ nào.

Đáng tiếc, Tả Tướng không thích hắn, Hướng Thừa Duẫn tự nhiên lấy Tả Tướng yêu thích làm kim chỉ nam, lại thêm mình đố kị, cùng Lăng Hàn càng ngày càng xa lánh, cuối cùng hai người như người dưng.

Rất nhanh Lăng Hàn liền thần bí biến mất, Hướng Thừa Duẫn thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới đây đã từng là thiên tài phong quang vô hạn, nhưng chẳng mấy chốc sẽ ném đến sau đầu.

Nhưng hiện tại, Lăng Hàn lại xuất hiện!

Những năm này, hắn đi nơi nào?

Những ý niệm này ở trong lòng của Hướng Thừa Duẫn lóe lên liền biến mất, trạng thái kiêu ngạo của hắn phục sinh.

Hôm nay không như xưa, hiện tại Tả Tướng nắm đại quyền, hắn càng có danh xưng “Tiểu Tả Tướng”, dù cho vẫn là Sơn Hà Cảnh thì đã làm sao, ngay cả Lão tổ Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn thấy hắn cũng phải khách khí, không dám đắc tội chút nào.

Lăng Hàn lại tính là gì?

Trên đời này không bao giờ thiếu thiên tài.

Hắn nhìn Thiên Phượng Thần Nữ, trong lòng cảm giác khó chịu, lúc trước là Thủy Nhạn Ngọc, hiện tại là mỹ nhân xinh đẹp này, tại sao nữ nhân duyên của Lăng Hàn tốt như vậy?

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Nếu là Hướng huynh, vậy chúng ta nhường đi.

Đám người Phong Phá Vân đều kỳ lạ, Lăng Hàn không phải là người nuốt giận vào bụng, làm sao lựa chọn nhượng bộ? Nhưng bọn họ đều tôn trọng quyết định của Lăng Hàn, không có một người phản đối, đều đứng lên.

Lăng Hàn tự nhiên không phải kính nể Hướng Thừa Duẫn hay Tả Tướng, mà thuần túy trả Hướng Thừa Duẫn một cái ân tình. Mà có thể làm cho Tinh Thần cảnh, hơn nữa còn hai vị Tinh Thần cảnh nhường ra phòng khách, ân tình này tự nhiên lớn đến bầu trời.

Mà từ một khắc Lăng Hàn đứng lên, phần ân tình này của hai người cũng theo đó kết thúc.

Hướng Thừa Duẫn lại đố kị, rõ ràng Lăng Hàn rất bình thường, nhưng người đứng bên cạnh hắn không thiếu cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, thậm chí đối với hắn nói gì nghe nấy, ngươi xem, bảo nhường liền nhường, không có nói nửa câu phản đối.

Đương nhiên, cũng có thể những người này là kính nể thân phận của hắn, dù sao người tâm phúc trước mặt Tả Tướng, Nhật Nguyệt Cảnh tính cái chim?

Nghĩ như vậy, dũng khí của hắn tự nhiên càng đủ, trước kia phát lên ý niệm tà ác cũng một phát không thể vãn hồi, nói:

- Vị cô nương này không tệ, lưu lại cùng uống chén rượu đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play