Tiểu nhân vật! Sơn Hà Cảnh cũng dám trêu chọc Vương gia bọn hắn?

Lăng Hàn nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt, Vương Truyền Tiển chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị, liền để hắn hứng thú ra tay cũng không có. Hắn phất phất tay nói:

- Quản thật tốt tiểu bối của mình, bằng không sẽ không có tiện nghi như thế.

Vương Truyền Tiển không khỏi nổi giận, ngươi cũng quá kiêu ngạo đi! Hắn uy nghiêm đáng sợ đảo qua đoàn người của Lăng Hàn nói:

- Hừ, các ngươi đã ngu xuẩn mất khôn, vậy ta liền tiêu diệt toàn bộ các ngươi, cô gái này... làm tỳ nữ cho cháu trai ta!

Hắn chỉ vào Giang Xảo Linh, cũng bởi vì tiện nhân này!

Thực sự là không biết phân biệt, được Tôn Tử của mình coi trọng, kia là phúc phận của ngươi, lại dám không cảm kích, còn tổn thương người!

Hắn trắng trợn không kiêng dè, lập tức giết tới, dưới cái nhìn của hắn đây chỉ là một đám Sơn Hà Cảnh, hắn vừa ra tay liền có thể giết chết toàn bộ.

Lăng Hàn thở dài nói:

- Ra tay với ngươi, sẽ bị người nói lấy lớn ép nhỏ a.

Nhưng thời điểm nên xuất thủ, hắn sẽ không do dự chút nào, một chỉ điểm ra, phốc, Vương Truyền Tiển lập tức bị đánh nổ, hóa thành một chùm mưa máu.

Hắn lại vung tay lên, mưa máu bị thiêu đốt hầu như không còn, hóa thành tinh khí trở về thiên địa, phảng phất người này chưa từng tồn tại.

- Sư tổ uy vũ!

Giang Xảo Linh vội vã nịnh nọt tâng bốc.

- Đó là sâm gia dạy tốt.

Lão nhân sâm nhảy đến trên vai Lăng Hàn, nói khoác không biết ngượng.

- Đã lâu không có ăn canh nhâm sâm.

Lăng Hàn cố ý nói.

Lão nhân sâm biết Lăng Hàn đang nói đùa, nhưng vẫn sợ đến sợi rễ cả người dựng thẳng lên, vội vã chạy đến trên vai của Giang Xảo Linh, không dám ở cùng với Đại Ma Vương Lăng Hàn.

Hắn, còn có cô nàng ở Tiên Vực kia, đều là kẻ tham ăn siêu cấp, không có gì không dám hạ khẩu.

Vương gia Hổ Thất bị giết, đây chính là đại sự, nhất thời gây nên náo động lớn ở trong trấn.

- Sư phụ, chúng ta lấy được bảo vật kia rồi!

Một lát sau, Trần Thụy Tĩnh trở về, trong tay cầm một thanh kiếm gỗ bằng hắc mộc, thật giống như gậy đẩy than, có thật nhiều lỗ hổng, nhìn không ra nơi nào như là bảo vật.

- Các ngươi lấy được đồ chơi này?

Da mặt của Lăng Hàn không khỏi hơi co giật.

- Sư phụ, đừng xem vật này bề ngoài xấu xí, nhưng chúng ta người nào cũng không thể bẻ gẫy nó.

Cửu Yêu nói.

Lăng Hàn kinh ngạc, cách không một trảo, chuôi kiếm gỗ liền bị hắn thu lại, hắn tiện tay chém, đùng, một cái bàn nhất thời bị chấn nát tan.

Có điều, Lăng Hàn lại nhíu mày.

Cái này không phải bị kiếm gỗ cắt đứt, mà là hắn dồn vào lực lượng, trực tiếp chấn sụp cái bàn. Chỉ có thể nói, kiếm gỗ này xác thực rất cứng cỏi, chí ít có thể chịu đựng được lực lượng của Lăng Hàn.

Lăng Hàn thử bẻ gẫy kiếm gỗ, nhưng lần này hắn thực sự là kinh ngạc, lấy lực lượng của hắn lại không làm gì được.

Chỉ điểm ấy, liền có thể xưng là bảo vật, chí ít đủ kiên cố.

- Thả bảo kiếm xuống!

- Đại ca, Nhị ca, Tam ca!

Lúc này, hai nhóm nhân mã đồng thời đi tới trà lâu.

- Ồ, lão Lục, lão Bát, lão Cửu, sao các ngươi lại đây, được tin tức sao?

- Không xong, lão Thất bị người giết!

- Cái gì!

Cực kì vừa vặn, hai nhóm người này đều là Vương gia, chỉ là một nhóm tham dự tranh cướp bảo vật, hiện tại đuổi lại, một nhóm khác nhưng là người Vương gia lưu thủ, biết được lão Thất bị giết chết, liền dốc nhân mã chạy tới báo thù.

Trong trà lâu, cũng chỉ có đoàn người Lăng Hàn, quá dễ phân biệt.

- Giao bảo kiếm ra, quỳ xuống nhận cái chết, có thể để cho các ngươi chết thoải mái!

Vương gia Đại Hổ uy nghiêm đáng sợ nói, bọn họ hoành hành trăm vạn năm, vẫn là lần đầu có huynh đệ tổn hại, điều này làm cho hắn nổi giận.

Hắn đã là Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị, so với lão phụ cũng chỉ hơi kém, có sức lực cắt ngang.

- Cái đồ vật gì, dám nói chuyện với sư phụ ta như vậy!

Trần Thụy Tĩnh đứng dậy.

Vương gia Chư hổ không khỏi kinh ngạc, bởi vì khí tức của Lăng Hàn nội liễm, nhìn qua rất bình thường, sao sẽ có một đệ tử cấp bậc Nhật Nguyệt Cảnh?

Nhưng vậy thì như thế nào, ai động người của Vương gia, chỉ có chết!

Đúng lúc này, càng nhiều người chạy tới, là người lúc trước tham dự đoạt bảo thất bại, biết được đoàn người Trần Thụy Tĩnh mang theo bảo vật tới đây, tự nhiên cũng đuổi lại.

- Giao bảo vật ra!

Chí ít mấy trăm người quát, hơn nữa người chạy tới là càng ngày càng nhiều.

Cầm bảo vật xong không mau mau trốn đi, lại còn lẫm lẫm liệt liệt ngồi xuống uống trà, đây là gân nào đáp sai rồi.

- Muốn bảo vật, vậy liền phóng ngựa lại đây, tiểu gia bồi các ngươi vui đùa một chút.

Giang Dược Phong vô cùng tao bao nói, còn mở quạt giấy, vô cùng tiêu sái, chẳng trách năm đó bị hắn mê đảo một đám người.

- Giết!

Tất cả mọi người không chần chờ, tuy đại bộ phận người trong bọn họ ngay cả bảo vật là cái gì cũng không biết, nhưng hai chữ bảo vật cũng đủ để cho bọn họ đi liều mạng.

Các đệ tử cũng xông ra ngoài, có việc tự nhiên là đệ tử ra sức.

Lăng Hàn cũng không ra tay, lấy thực lực bây giờ của hắn, có thể trong nháy mắt hạn chế những người này, vừa vặn để mấy đồ đệ rèn luyện một chút.

- Dừng tay!

Một thanh âm vang lên, mang theo khí phách vô thượng.

Cái này như sấm sét giữa trời quang, nhất thời làm tất cả mọi người kinh sợ, dồn dập ngừng tay, ngay cả năm người Trần Thụy Tĩnh cũng lộ ra vẻ giãy dụa, có ý chống cự mệnh lệnh như vậy, rồi lại thân bất do kỷ.

Đây là một vị Tinh Thần Cảnh, bằng không tuyệt không có uy thế như vậy.

Một bóng người xuất hiện, ánh mắt chăm chú vào kiếm gỗ trong tay Lăng Hàn nói:

- Các hạ, có thể bỏ đi yêu thích hay không?

Lời vừa nói ra, bao quát Vương gia Thập Hổ ở bên trong, mỗi người chấn kinh đến há to miệng.

Đây chính là một vị Tinh Thần Cảnh, lại khách khí như thế?

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Ngươi lấy cái gì để đổi?

Người kia hơi chần chờ, nhân tiện nói:

- Một ức Chân Nguyên Thạch!

Mọi người suýt chút nữa té xỉu, một ức Chân Nguyên Thạch, đây là của cải kinh người.

Cấp độ võ đạo của Hợp Ninh Tinh không bằng Vân Đính Tinh, nguyên nhân không chỉ công pháp, còn có thiên địa hoàn cảnh. Nơi này, sản lượng Chân Nguyên Thạch ít hơn nhiều lắm.

Bởi vậy, ở Vân Đính Tinh một ức Chân Nguyên Thạch thuộc về cự phú, như vậy ở đây chính là siêu cấp cự phú.

Tất cả mọi người ngây người, cũng chỉ có cường giả Tinh Thần Cảnh mới bạo tay như vậy, mở miệng chính là một ức Chân Nguyên Thạch. Lẽ nào người trẻ tuổi kia thật rất mạnh, bằng không hà tất lấy Chân Nguyên Thạch trao đổi, trực tiếp cướp xuống không phải được sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play