Người lần đầu tiên tới đều kinh hãi, nhưng người đã tới lại cực kỳ bình tĩnh, đây là Sơn Hà Lâm tự khóa, sẽ không cho người tiến vào nữa.

Cùng lúc đó, sương mù bao phủ trên chín bình đài cũng dồn dập tiêu tan, chuyện này ý nghĩa, Cửu Vương chi tranh chính thức bắt đầu.

- Ha ha!

Thạch Hoàng là người thứ nhất nhảy ra, chiếm cứ một bình đài. Hắn lại khôi phục dáng dấp cao ba tấc, xem ra, đây mới là chân thân của hắn, to nhỏ như người thường là dùng nguyên lực đẩy lên, như Lăng Hàn hiện tại vậy.

Bắc Hoàng thứ hai, hắn không có tranh giành với Thạch Hoàng, mà rơi vào một bình đài khác, ngồi ngay ngắn, trên đùi bày một cây đao, chuyên tâm nhìn chăm chú, thật giống như cây đao này chính là thiên địa đại đạo.

Trong ánh mắt của Xích Hoang Cực nhảy qua chiến ý kinh người, mặt trời đỏ trên đỉnh đầu tỏa ra thần quang, khiến con mắt người ta không mở ra được. Hắn nhìn chằm chằm Thạch Hoàng cùng Bắc Hoàng một hồi, lựa chọn leo lên bình đài thứ ba.

Hiện tại còn không phải lúc khai chiến với hai tên kình địch này.

Ba vị Vương trong Vương trước tiên chọn lựa bình đài, điều này làm cho Vương giả khác lựa chọn đơn giản hơn nhiều, chỉ cần tách ra ba người này liền được.

- Lăng huynh, ta đi trước một bước.

Vô Diện nói, trong một tiếng hét dài, hắn leo lên một bình đài.

Các Vương giả dồn dập nhảy ra, tốc độ rất nhanh.

Số lượng Vương giả nơi này vượt qua chín, bởi vậy khẳng định có thiên tài cấp bậc Vương giả phải sớm phát sinh va chạm, đây là rất nhiều thiên tài muốn tránh khỏi. Bởi vậy bọn họ đều muốn nhanh chiếm cứ một cái bình đài, hiển lộ ra vũ lực, để Vương giả khác không dám tới khiêu chiến mình.

Ngược lại, nếu ra tay chậm, vậy cũng chỉ có thể chọn một Vương giả tiến hành chiến đấu, rất bị động.

Đương nhiên chậm ra tay cũng có lợi, chính là có thể chọn “quả hồng mềm” nắm, thậm chí có thể cùng những người khác liên thủ, có điều, Vương giả đều xem thường làm như vậy.

Lăng Hàn không vội, trước tiên quan sát.

Hiện nay Cửu Vương xuất hiện.

Thần giới là Bắc Hoàng, Thạch Hoàng, Vô Diện, Dương Lâm, Vân Nữ, Minh Giới là Xích Hoang Cực, Thác Bạt Đông, Đàm Cát, Ngao Tử Vân.

Ở trên bình đài chiến đấu cũng không có quy định một chọi một, hoàn toàn có thể chen hết lên, bởi vậy, sau vắng lặng ngắn ngủi, liền có mấy chục tên thiên tài Thần giới cùng nhau lên đài, liên thủ khiêu chiến Thác Bạt Đông, Đàm Cát, Ngao Tử Vân.

Mà bên Thần giới, ngoại trừ Bắc Hoàng cùng Thạch Hoàng, ba người kia cũng đồng dạng gặp phải rất nhiều thiên tài Minh Giới liên thủ oanh kích.

Mỗi người đều chỉ có ba cơ hội thất bại, bởi vậy, chỉ cần có thể liên thủ “giết chết” một tên Vương giả ba lần, vậy liền có thể đào thải Vương giả này đi, luôn có một ít người may mắn có thể nhặt được tiện nghi.

Nhận được phúc phận gia thân, nói không chắc cũng có thể để mình tu ra Cực Cảnh, bước vào cấp bậc Vương giả?

Lần sau thời điểm tiến vào Nhật Nguyệt Cốc, mình liền có thể đi khiêu chiến Vương trong Vương một hồi.

Chỉ là cái gì gọi là Vương giả?

Cùng cấp vô địch, mới có tư cách xưng Vương giả, huống chi chín người trên đài người nào không tu ra Cực Cảnh? Ở dưới tình huống cảnh giới chiếm ưu thế, nhân số căn bản không thể bù đắp được chênh lệch như vậy.

Đám người Vô Diện, Dương Lâm, Thác Bạt Đông đều dùng thần uy, oành oành oành, trên đài tựa như thiên nữ tán hoa, nhiều thiên tài bị đánh rơi xuống.

Sắc mặt của những thiên tài này cũng rất khó coi.

Trước khi gặp phải Vương giả, bọn họ cũng xưng bá một phương, ở trong đồng đại không có đối thủ, thậm chí cao thủ thế hệ trước cũng bị bọn họ nghiền ép, nhưng đi tới nơi này, lại đến phiên bọn họ nuốt quả đắng cùng cấp không địch lại.

Ở đây, rất công bằng, mọi người là Sơn Hà Cảnh, ngươi không tu ra Cực Cảnh đó là ngươi quá phế vật!

Nhận thức như vậy để rất nhiều thiên tài chán chường, nhưng cũng có chút thiên tài phấn khởi, thề muốn ở đại cảnh giới tu ra Cực Cảnh.

Cảnh giới càng cao, Cực Cảnh càng khó tu, bởi vậy, nếu như đều chỉ tu ra một lần Cực Cảnh, vậy coi như cảnh giới tương đồng, tu ra Nhật Nguyệt Cực Cảnh khẳng định trâu bò hơn Sơn Hà Cực Cảnh, Tinh Thần Cực Cảnh vượt xa Nhật Nguyệt Cực Cảnh.

Con đường tương lai còn dài lắm!

Thiên phú là một mặt, nhưng tính dai đồng dạng là võ giả không thể thiếu, mà thiên tài thiếu trái lại chính là tính dai, bởi vì thiên phú cao, từ nhỏ khởi đầu quá thuận, không có bị đả kích cùng ngăn trở, một khi gặp phải thất lạc lớn liền có thể thất bại hoàn toàn.

Một lát sau, Nguyệt Ảnh ở phương Thần giới rốt cục ra tay, khiêu chiến Minh Giới Ngao Tử Vân.

Nguyệt Ảnh người cũng như tên, như một vầng minh nguyệt trong sáng, mỹ lệ, thanh nhã, không dính một tia bụi trần. Nàng mặc một quần dài màu xanh nhạt, một bước đi lại, dịu dàng như tiên, khiến người ta tim đập thình thịch, rồi lại không dám khinh nhờn, đây là một vị Nguyệt thần, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn.

Ngao Tử Vân không hề có vẻ động tâm, hắn rung trường thương nói:

- Nghe tiếng Lam Vân Đế Triều có một vị khoáng thế kỳ tài đã lâu, nhưng chưa bao giờ chiến một trận, ngày hôm nay rốt cục toại nguyện.

Bởi vì quy tắc hai giới không giống, Thần giới thấy người của Minh Giới đều bao phủ trong khí tức tà ác, mà bên kia cũng không khác bao nhiêu, bởi vậy, Nguyệt Ảnh ở trong mắt sinh linh Minh Giới, mị lực giảm một đoạn dài.

Mà Ngao Tử Vân thân là Vương giả, tự chủ há có thể kém, muốn lấy sắc đẹp mê hoặc hắn, này cho dù là Nguyệt Ảnh cũng không làm được, phải là Loạn Tinh nữ hoàng, mị lực kia không phân thần minh, già trẻ thông sát.

Nguyệt Ảnh rút kiếm, thân kiếm cũng như minh nguyệt, phối hợp với nàng, tràn ngập vẻ đẹp kinh người.

- Giết!

Ngao Tử Vân không động tâm chút nào, vung Ám Diệt Hắc Long Thương, kéo lên hỏa vân màu đen đáng sợ, trong nháy mắt tăng nhiệt độ lên vô hạn, e là ngay cả Thần Thiết cấp bốn cũng có thể hoà tan rất nhanh.

Nguyệt Ảnh rung trường kiếm, nhất thời, hàn quang lạnh lẽo, ánh trăng âm lãnh, công pháp nàng tu hẳn là thiên hướng Hàn Băng hệ, vừa vặn khắc chế Ngao Tử Vân.

Hai người đại chiến, mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngay cả tám đại Vương giả ở bình đài khác cũng biểu hiện chăm chú.

Tuy Thạch Hoàng, Bắc Hoàng, Xích Hoang Cực ở mặt chiến lực có khả năng hơn một bậc, nhưng mạnh cũng có hạn, không dám chân chính khinh thường Vương giả khác. Dù sao, tu vi của bọn họ đều bị cắt đến Sơn Hà Cảnh, sức chiến đấu của mọi người có khoảng cách, nhưng chắc chắn sẽ không cách biệt quá nhiều.

Lăng Hàn cũng nhìn say sưa ngon lành, hắn từng giao thủ với Ngao Tử Vân, đối với thực lực của người này vẫn tương đối khẳng định, chỉ là Long uy của đối phương gặp phải Thiên uy của hắn liền không có đất dụng võ, mà Ám Diệt Hắc Long Thương càng bị Tiên Ma Kiếm khắc chế, cuối cùng chỉ có thể âm u rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play