Nhưng con tiểu quỷ… à không tiểu thú này ăn mạnh như vậy, sẽ trực tiếp bạo thể mà chết a. Nhưng trên thực tế, con thú nhỏ này vẫn nhảy nhót tưng bừng, vui vẻ không thôi, nơi nào cũng không nhìn ra có dấu hiệu căng nứt.

Quái lạ!

Con tiểu thú này một mình tiêu diệt một nửa nồi canh thịt, lúc này mới hài lòng, chạy đến bên chân Thiên Phượng Thần Nữ, vui sướng lắc đuôi, thể hiện ra trình độ đáng yêu đến đăng phong tạo cực.

Thiên Phượng Thần Nữ ái tâm quá độ, ôm tiểu thú lên, vuốt bộ lông của tiểu thú, xoa bóp nó, làm cho Lăng Hàn tức giận đến không nhẹ, từ trước tới nay chưa từng gặp qua hung bà nương này ôn nhu đối xử mình như vậy a.

Tiểu thú tựa hồ cảm ứng được ánh mắt bất thiện của Lăng Hàn, vung móng vuốt nhỏ lên, co vào trong lồng ngực của Thiên Phượng Thần Nữ.

- Không cho phép ngươi doạ nó!

Thiên Phượng Thần Nữ nhìn Lăng Hàn cảnh cáo nói.

Cái này ăn ta, uống ta, hiện tại ngay cả thê tử ta cũng muốn cướp?

Lăng Hàn trừng mắt nhìn tiểu thú, tiểu thú không cam lòng yếu thế, một bên trừng mắt về Lăng Hàn, một bên dùng đầu nhỏ cọ cọ Thiên Phượng Thần Nữ, nó hiển nhiên biết phải lấy lòng người nào.

- Tiểu Yêu của Minh Giới kỳ quái, sớm muộn cũng sẽ ăn!

Lăng Hàn tàn bạo nói.

- Thu, thu!

Tiểu thú làm nũng, một bộ bị dọa sợ.

Thiên Phượng Thần Nữ lần thứ hai nghiêm trọng cảnh cáo Lăng Hàn, để Lăng Hàn cảm khái không thôi, nhất định phải nhanh tăng tu vi lên, bằng không ngay cả thê tử cũng không nghe lời.

Thẻ, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng gãy vỡ nhẹ nhàng vang lên, Lăng Hàn không khỏi nhìn về phía quả trứng. Hiện tại chỉ cần hắn rảnh rỗi sẽ lấy ra tắm nắng, mà âm thanh vừa nãy chính là vỏ trứng phát ra.

Có một cái khe!

Thẻ, lại một thanh âm vang lên, cái khe thứ nhất xuất hiện.

Lăng Hàn đại hỉ, tên này rốt cục muốn ấp đi ra?

Đây là đời sau của Thanh Diễm Điêu, kỳ thực đối với Lăng Hàn đã không có trợ giúp quá lớn, nhưng ở bên người nuôi nhiều ngày như vậy, vẫn rất chờ mong nhìn thấy một tân sinh mệnh phá xác mà ra.

Chụp chụp chụp, Thanh Diễm Điêu ở bên trong không ngừng mổ, vỏ trứng phá nát, rốt cục thò ra cái đầu của một con chim nhỏ. Lúc này, nó không mổ nữa, mà há mồm gặm vỏ trứng, rất nhanh liền gặm ra một vòng cung lớn.

Tựa hồ vỏ trứng này rất ngon, bởi vì chim nhỏ đã ăn ra lỗ hổng có thể thoát thân, nhưng nó hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, còn không ngừng gặm, để Lăng Hàn cũng có chút kích động, muốn lấy nếm thử.

Là một kẻ tham ăn, hắn cảm giác áp lực như núi lớn.

Lăng Hàn, Thiên Phượng Thần Nữ cùng tiểu thú đều nhìn chằm chằm, cho đến khi chim nhỏ gặm sạch vỏ trứng, tên tiểu tử này mới ra sức nâng hai cái chân nhỏ, mờ mịt nhìn bốn phía.

Đầu tiên là nghiêng đầu nhìn Thiên Phượng Thần Nữ, sau đó lại nhìn chằm chằm tiểu thú, cuối cùng nhìn Lăng Hàn, sau đó đùng đùng đùng chạy vội tới, tựa ở bên chân của hắn, ngồi chồm hỗm xuống nghỉ ngơi.

Đây là xem hắn là chim mẹ sao?

Này này này, đừng nói hắn là nam, hắn nơi nào giống như một con chim? Dựa vào, ánh mắt ngươi có vấn đề sao.

Thiên Phượng Thần Nữ cười đến chảy nước mắt, sau đó cái này chính là tư liệu sống tốt nhất chế nhạo Lăng Hàn, có thể nói cả đời.

Lăng Hàn lắc đầu một cái, thu chim nhỏ vào Hắc Tháp, hắn nhạy bén phát hiện, con Thanh Diễm Điêu này tương lai sẽ vượt xa mẹ của nó. Có người nói Thanh Diễm Điêu có một tia huyết mạch của Thượng Cổ Thần thú Thanh Loan, nếu có thể thức tỉnh, con chim nhỏ này sẽ có rất nhiều tác dụng.

- Ồ, Thiên Phượng nữ đại nhân!

Trong một tiếng ồ ngạc nhiên, chỉ thấy có mấy người đi tới, dồn dập nhìn Thiên Phượng Thần Nữ, trên mặt có sùng bái cuồng nhiệt.

Đây là đệ tử của Ngũ Tông.

Ở Ngũ Tông, Thiên Phượng Thần Nữ tuyệt đối là nhân vật huyền thoại, đi tới Thần giới chỉ vạn năm liền đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, bị không biết bao nhiêu người tôn sùng là thần tượng, có điều, Thiên Phượng Thần Nữ rất sớm đã bắt đầu ẩn cư, chỉ lưu lại một truyền thuyết kinh diễm.

Bởi vậy, ở đây nhìn thấy Thiên Phượng Thần Nữ tự nhiên để mấy người kia hưng phấn.

- Lăng… Lăng Hàn!

Mà khi bọn họ nhìn thấy ở bên người thần tượng có một người khác thì, mỗi người đều biến sắc.

Đây là một ma quỷ!

Trong vòng mấy tháng, đã có mấy cường giả tông môn chết ở trong tay Lăng Hàn, mà tội nhân này lại là người khai thiên, ở trong lời giải thích của Ngũ Tông, Hằng Thiên Đại Lục là tiểu thế giới họ kinh doanh mấy trăm vạn năm, sản xuất ra của cải kinh người, hiện tại lại bởi vì Lăng Hàn mà vĩnh viễn biến mất.

Vì lẽ đó, mặc kệ có hiểu chân tướng hay không, ngược lại đệ tử của Ngũ Tông đều hận Lăng Hàn đến tận xương tủy.

- Thiên Phượng nữ đại nhân, người này chính là Lăng Hàn, rất nguy hiểm, nhanh rời xa hắn!

Có người nhìn Thiên Phượng Thần Nữ kêu lên, chỉ lo nàng còn không biết bộ mặt thật của Lăng Hàn, bị Lăng Hàn tổn thương.

Thiên Phượng Thần Nữ lạnh nhạt nói:

- Ta đã một đao cắt đứt với Vân Phượng Tông, Ngũ Tông cùng ta lại không có chút quan hệ nào.

Vân Phượng Tông nàng đã sớm báo lại ân thụ nghệ, mà khi tông môn "bán" nàng cho Tạ Đông Lai, nàng cùng Vân Phượng Tông còn sót lại chút tình hương hỏa cũng tan thành mây khói.

Những đệ tử kia của Ngũ Tông vừa giận vừa sợ, đến cùng Lăng Hàn rót thuốc mê gì cho Thiên Phượng nữ, lại để Thiên Phượng nữ ngay cả tông môn cũng không nhận!

- Thiên Phượng nữ đại nhân, không nên bị ác ma này đầu độc!

Những đệ tử kia dồn dập kêu lên, một bên thả tín hiệu, thông báo những người khác lại.

Đệ tử của Ngũ Tông bình quân thực lực rất mạnh.

Như những người bọn họ, tu luyện chỉ mấy trăm ngàn năm, nhưng dồn dập bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, cái này không phải bởi vì bọn họ thức tỉnh huyết mạch, mà là ăn Nhất Giới Đan, đương nhiên không phải hoàn chỉnh, mà là pha loãng, nếu không căn bản không đủ chia.

Nhưng dù như vậy, vẫn để cho thực lực tổng hợp của Ngũ Tông tăng lên cực lớn, hầu như không thua thế lực Tinh Thần Cảnh bình thường.

Không đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, là không dám chạy đến chiến trường hai giới vây giết Lăng Hàn, Sơn Hà Cảnh tới là đưa cổ cho người chém.

Thiên Phượng Thần Nữ tay ôm tiểu thú nói:

- Đến đây là hết lời, lại phí lời, ta chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình!

Ánh mắt của nàng uy nghiêm đáng sợ, nếu đã chặt đứt ân tình với Ngũ Tông, vậy ai ra tay với Lăng Hàn, chính là ra tay với nàng.

- Thiên Phượng nữ, ngươi không phải tự xưng Lăng gia góa phụ, chỉ vì một người mà sống sao?

Một tiếng cười dài từ đằng xa truyền đến, chỉ trong nháy mắt mà thôi, liền gặp một thanh niên lấy tốc độ thật nhanh bắn tới.

Trên lưng hắn vác thanh kiếm, cổ kính, tỏa ra một loại khí chất xuất trần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play