- Cái gì!

Lăng Hàn kinh hãi, cường giả Tiên Vực lại nắm giữ tuổi thọ vô hạn, vậy Tiên Vực này sẽ cường đại cỡ nào?

Cường giả có thể tu luyện mười ức, mười tỉ, ngàn tỉ năm, trở nên càng ngày càng mạnh.

Chẳng trách sẽ có chí bảo như Luân Hồi Thụ, Sáng Thế Cảnh cũng chờ không nổi mười hai ngàn tỉ năm, nhưng cường giả Tiên Vực chờ nổi!

- Có điều, ngươi cũng không nên nản chí, tuy tuổi thọ của cường giả Tiên Vực vô hạn, nhưng vẫn có Thiên Nhân ngũ suy, không vượt qua được, cũng bị chém xuống như thường.

Tiểu Tháp lạnh nhạt nói.

- Tuổi thọ vô hạn, cũng không phải vĩnh hằng bất diệt.

Lăng Hàn gật đầu, chủ nhân cũ của Hắc Tháp hẳn là cường giả Tiên Vực, nhưng còn không phải ngã xuống đó sao.

- Thiếu niên, nhanh chạy về hướng thái dương đi!

Tiểu Tháp nói.

Lăng Hàn không nói gì, hắn phát hiện cái khí linh này càng ngày càng có bản chất xấu bụng.

Hắn quay lại trấn nhỏ, nếu đã vượt qua thiên kiếp, bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, vậy hắn cũng nên xuất phát đi tới Vân Đính Tinh.

Có điều, đám người Phong Phá Vân liên tiếp đột phá, để Lăng Hàn chỉ có thể chậm lại một chút, chờ cao triều đột phá qua lại xuất phát.

Phong Phá Vân cùng Mộ Dung Thanh đều bước vào Sơn Hà Cảnh trung cực vị, Hách Liên Thiên Vân thì bước vào đại cực vị, mà Đinh Bình khuếch đại nhất, đạt đến đại viên mãn.

Cái này nói ra tuyệt đối sẽ hù chết người, ngăn ngắn mấy năm mà thôi, nhưng tốc độ tinh tiến lại khủng bố như thế?

Cần phải biết rằng, có đan dược cuồn cuộn không ngừng của Lăng Hàn tăng lên tích lũy nguyên lực, có Luân Hồi Thụ ngộ đạo, cái này nếu như vẫn chưa thể đạt được tiến cảnh kinh người, vậy đám người Phong Phá Vân còn có tư cách xưng thiên tài sao?

Lăng Hàn cũng không nhàn rỗi, bọn họ độ kiếp, Lăng Hàn liền theo bên cạnh.

Theo người khác, chuyện này quả thật là hành vi tìm đường chết, cái gì không chơi, lại đi chơi thiên kiếp. Nhưng ở Lăng Hàn mà nói, hắn không cần đổ nát thần cốt rèn luyện bản thân, chỉ cần quan sát lực lượng của thiên kiếp, tự nhiên một chút khổ sở cũng không có, chỉ cần tĩnh tâm nghiên cứu là được.

Bốn tràng thiên kiếp hạ xuống, Lăng Hàn ở dưới Luân Hồi Thụ bế quan ba ngày, thời điểm hắn mở hai mắt ra, lại có một ánh chớp lấp lóe.

- So với Lôi Đình thuật ta nắm giữ hiện tại, Lôi Động Cửu Thiên quả thực chính là cặn bã.

Lăng Hàn lắc đầu, dù sao Lôi Động Cửu Thiên chỉ là công pháp cấp thấp nhất của Thần giới, nhưng thiên kiếp là thiên địa đại đạo diễn hóa, này có thể so sao?

- Theo cảnh giới của ta càng ngày càng cao, vượt thiên kiếp tự nhiên cũng càng ngày càng lợi hại, vậy ta nắm giữ lực lượng Lôi đình cũng sẽ càng ngày càng mạnh.

- Lấy thiên địa vi sư, lập đạo của bản thân ta.

Ánh mắt của Lăng Hàn kiên định, con đường hắn phải đi trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Nếu tất cả mọi người vượt qua thiên kiếp, trong thời gian ngắn là không thể có thêm đột phá, Lăng Hàn liền quyết định xuất phát. Chỉ là, hắn vẫn chưa lên đường, lại bất ngờ gặp phải một người tiễn đưa.

Loạn Tinh nữ hoàng!

Không phải phân thân, mà là chủ thân của nàng.

- Ngươi phải đi?

Nàng hỏi, trên khuôn mặt tuyệt thế bao phủ trong hỗn độn khí, ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra một chút xíu gợn sóng.

Mạnh đến Tinh Thần Cảnh, tự nhiên có thể khống chế tâm tình của mình.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Nguyên bản còn muốn tiện đường đi Hợp Ninh Tinh tạm biệt ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đến rồi.

Loạn Tinh nữ hoàng tản đi hỗn độn khí trên mặt, lộ ra dung nhan tuyệt thế, đặc biệt là phong tình mê người, ngay cả Hổ Nữu về mặt dung mạo không kém nàng, nhưng nói đến phong tình lại kém không chỉ một bậc.

Dù sao Hổ Nữu còn nhỏ, phong tình chưa mở, tương lai không hẳn sẽ thua nàng.

Nhưng hiện tại, Loạn Tinh nữ hoàng tuyệt đối là đệ nhất họa thủy, không có một trong.

Ánh mắt của Lăng Hàn không khỏi sáng ngời, họa thủy này thực sự là trăm xem không chán, hơn nữa, thời điểm đi cùng với nàng một cách tự nhiên sẽ quên bất kỳ người nào khác, chỉ có thể chứa được nàng.

Đây chính là mị lực của nữ hoàng.

- Trẫm muốn hỏi ngươi một ít chuyện.

Nàng nghiêm nghị nói.

- Khà khà, sao cùng ta đàng hoàng trịnh trọng như thế?

Lăng Hàn cười nói, ánh mắt hơi lườm xuống.

- Có phải là không ngoan, muốn bị chỉnh đốn một chút không?

Loạn Tinh nữ hoàng biết hắn nhìn chằm chằm nơi nào của mình, không khỏi làm cho nàng xấu hổ.

Tuy lúc trước bị đánh đòn không phải chủ thân của nàng, nhưng thần thức của nàng chủ đạo, tự nhiên là cảm động lây. Hiện tại bị Lăng Hàn cố ý dùng con mắt nhìn chăm chú như thế, nàng chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, không khỏi đỏ ửng.

- Khinh bạc trẫm, không sợ trẫm trấn áp ngươi sao?

Nàng hừ một tiếng, bày biện bá đạo của nữ Đế.

Lăng Hàn ho khan một hồi, chắp tay nói:

- Bái kiến Ngô Hoàng!

Quá không có thành ý!

Loạn Tinh nữ hoàng tùy ý nhấc tay nói:

- Quên đi, trẫm có chuyện quan trọng hỏi ngươi!

Nghe nàng hai lần nói như vậy, Lăng Hàn cũng biến thành chính kinh, tuy vị nữ hoàng này thiên kiều bách mị, nhưng hiển nhiên da mặt cực mỏng, hoàn toàn không chịu nổi đùa giỡn, quan hệ của mình và nàng lại không có thân mật đến trình độ kia, vẫn là có chừng có mực mới tốt.

- Ngươi muốn hỏi gì?

Hắn nói.

- Tiên Vực!

Loạn Tinh nữ hoàng nói, trên mặt cười có vẻ phức tạp, vừa có tịch mịch cũng có phẫn nộ.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:

- Vậy tiến vào Hắc Tháp, gọi Tiểu Tháp đến a.

Loạn Tinh nữ hoàng không khỏi giật mình, tiến vào Hắc Tháp, vậy hết thảy đều ở dưới điều khiển của Lăng Hàn, lần trước bị đánh mông, nàng lòng vẫn còn sợ hãi đây này.

Sắc mặt Lăng Hàn tối sầm lại:

- Ta là loại tiểu nhân kia sao?

Loạn Tinh nữ hoàng không hề trả lời, nhưng trên mặt rõ ràng tràn ngập ý tứ khẳng định.

Đệt!

Lăng Hàn ngồi xuống đất nói:

- Tốt lắm, ngươi không tin ta như thế, sau này đừng đi vào tu luyện!

- Hừ, trong thiên hạ, đều là quốc thổ của trẫm, đều là con dân của trẫm! Tất cả mọi thứ của ngươi đều là của trẫm, chỉ là trẫm cho phép ngươi nắm giữ mà thôi.

Loạn Tinh nữ hoàng ngạo kiều nói.

- Vì lẽ đó, ngươi không nên hiểu lầm!

Nhìn dáng dấp kiêu ngạo của nàng, trong lòng Lăng Hàn không khỏi ngứa ngáy, điều này làm cho hắn sản sinh dục vọng chinh phục cực kỳ mãnh liệt.

Mị lực của vưu vật này thật giống như lại lớn hơn một chút.

Lăng Hàn cố nén kích động nói:

- Quên đi, chúng ta không nói cái này. Ngươi cùng Tiên Vực có quan hệ gì sao?

Loạn Tinh nữ hoàng hơi do dự một chút, mới nói:

- Tổ tiên của ta tới từ Tiên Vực!

Cái gì!

Lăng Hàn cả kinh, vỗ tay một cái nói:

- Ta biết rồi, thượng cổ Thiên Tộc, thượng cổ Thiên Tộc, có phải đều là từ Tiên Vực đến? ================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play