Đao nặng như vậy, vì sao lại trôi ở trên mặt nước?

Đây chính là thần kỳ của Linh khí, có nặng như núi, có nhẹ như hồng mao, nguyên nhân phải xem dung hợp ý chí võ đạo thế nào.

Lăng Hàn không quá lưu ý, nhưng ánh mắt đảo qua, nhìn thấy ký hiệu trên chuôi đao, đột nhiên biến sắc, toàn bộ thân thể run run lên.

- Làm sao vậy?

Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đồng thời hỏi, phát hiện đối phương lại đồng bộ như mình, hai nữ dồn dập hừ đối phương một tiếng. Các nàng cũng theo ánh mắt của Lăng Hàn nhìn lại, phát hiện trên chuôi đao có khắc một đồ án nữ nhân khỏa thân, trong lòng đều xấu hổ, không nhịn được gắt một cái.

Nam nhân quả nhiên đều háo sắc, ngay cả Lăng Hàn cũng không ngoại lệ.

Lăng Hàn không hề trả lời, chỉ nhìn chằm chằm chuôi đao kia, thật giống như trên đó mọc hoa.

Ở kiếp trước, hắn tổng cộng thu qua bốn đồ đệ, hai người học đan, hai người học võ. Hai người học võ, một người tên Trần Thụy Tĩnh, một người tên Giang Dược Phong. Trong đó, Trần Thụy Tĩnh thận trọng lão thành, mà Giang Dược Phong lại cực kỳ tùy hứng, tự xưng phong lưu tiêu dao.

Giang Dược Phong có cái ham mê quái lạ, là thích in một đồ án quả nữ ở trên binh khí, mà hắn am hiểu nhất chính là đao pháp.

Đây là Linh khí mà Giang Dược Phong dùng qua?

Tuy Lăng Hàn chưa từng thấy cây đao kia, nhưng trên đời này, có người in đồ án quả nữ lên đao, tất nhiên sẽ không nhiều, hơn nữa ít nhất phải đạt đến Hoá Thần Cảnh, chuyện này càng thêm ít. Hầu như có thể xác định là tên đồ đệ biến thái kia của hắn.

Then chốt là, Lăng Hàn nhận được phong cách hội họa của Giang Dược Phong, cái này tuyệt đối không sai.

Thời gian qua vạn năm, hắn tự nhiên biết bốn đồ đệ khẳng định đã sớm chết già, bởi vậy sau khi hắn sống lại, cũng không có suy nghĩ nhiều. Người mà, sinh lão bệnh tử, mỗi người tự có mệnh riêng.

Nhưng binh khí đồ đệ sử dụng từ trong một dòng sông ngầm trôi ra, hơn nữa còn đồng thời với những Linh khí khác, điều này làm cho Lăng Hàn sinh ra vô số điểm khả nghi.

Tại sao?

Vì sao binh khí của Giang Dược Phong lại ở đây?

Lăng Hàn ngưng mắt nhìn, cây đao kia tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, trên lưỡi dao có nhiều chỗ hổng, đầu đao còn gãy lìa. Chỉ là vật liệu của cây đao này rất tốt, trải qua vạn năm vẫn sáng loáng như nước, không có dấu hiệu rỉ sắt nào.

Như vậy suy đoán, hẳn là Giang Dược Phong trải qua một hồi đại chiến thảm liệt, ngay cả Linh khí cũng chiến đến tan vỡ. Mà đối với người yêu đao hơn mạng như Giang Dược Phong mà nói, dù chiến đao hư hao, hắn cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí lấy về an táng, nhưng hiện tại xuôi dòng trôi ra...

Trong lòng Lăng Hàn dâng lên một linh cảm không lành.

Lẽ nào Giang Dược Phong gặp phải bất trắc?

Cần phải biết, kiếp trước không chỉ hắn, ngay cả bốn đồ đệ của hắn đều là ấm sắc thuốc, theo hắn một đường cắn dược thăng cấp, thực lực tăng vọt cực nhanh.

Tuy lúc đó Giang Dược Phong chưa đột phá Thiên Nhân Cảnh, nhưng đã đạt đến Hoá Thần Cảnh đỉnh phong, tin tưởng chỉ cần cho hắn một hai trăm năm, đột phá Thiên Nhân Cảnh tuyệt đối không có vấn đề.

Hơn nữa, bọn họ là có bốn sư huynh đệ a!

Nếu Giang Dược Phong gặp phải kiếp nạn sinh tử, ba người khác há có đạo lý khoanh tay đứng nhìn? Chẳng lẽ còn có vấn đề gì mà bốn sư huynh đệ liên thủ, cũng không thể giải quyết?

Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên Lăng Hàn dâng lên kích động mãnh liệt, hắn muốn tới đầu nguồn, xem có thể tìm ra manh mối hay không.

- Của ta!

- Là của ta!

Mọi người dồn dập ra tay, bởi vì cây đao này tổn hại nghiêm trọng, phỏng chừng khí linh đã mất đi, uy năng không hiện ra, bị lưới đánh cá dễ dàng bắt được, cũng bởi vậy khiến mọi người tranh đoạt.

Linh khí a, cho dù tổn hại vẫn có giá trị nghiên cứu rất lớn, nếu như có thể nghiên cứu ra một tia ý chí võ đạo trong đó, vậy tuyệt đối có thể để cho thực lực của bản thân tăng nhanh như gió.

Ánh mắt của Lăng Hàn phát lạnh, mở miệng nói:

- Cây đao này là của ta!

Mọi người hơi dừng lại một chút, không ai không cười ha ha. Không phải sao? Một tiểu tử Tụ Nguyên Cảnh, lại dám tranh đoạt với những cao thủ Dũng Tuyền Cảnh như bọn họ! Nhưng cười thì cười, bọn họ lập tức đánh lên. Nơi này không có quy củ gì, ai cướp được chính là của người đó.

Lăng Hàn hét dài một tiếng, nhảy vào vòng chiến.

- Làm càn!

Những cao thủ Dũng Tuyền Cảnh kia đều giận dữ, một Tụ Nguyên Cảnh nho nhỏ, cũng dám tranh cướp với bọn họ?

Võ đạo giới đẳng cấp sâm nghiêm, giống như Đan sư, Đan sư Hoàng Cấp hạ phẩm gặp phải Đan sư Hoàng Cấp trung phẩm, phải cung kính hành lễ, hành lễ hậu bối. Mà Tụ Nguyên Cảnh ở trước mặt Dũng Tuyền Cảnh, cũng như tôn tử, ngay cả tư cách đứng chung một chỗ cũng không có, huống chi là cùng nhau tranh cướp.

- Cút!

Một người xông ra, đánh về phía Lăng Hàn.

Dũng Tuyền Cảnh có thể đưa nguyên lực ra ngoài, lực phá hoại tăng vọt vô số lần, bởi vậy dù cho hắn không sử dụng toàn lực, đòn đánh này đối với Lăng Hàn mà nói vẫn cực kỳ đáng sợ.

- Lăng Hàn!

Lưu Vũ Đồng thốt lên một tiếng, vội vã phi thân ra, muốn cứu Lăng Hàn về. Nhưng thân hình nàng mới động, Lưu Bộ Thành đã ngăn cản.

Dũng Tuyền tầng chín đối phó Dũng Tuyền tầng một, đây là nghiền ép không có chút hồi hộp nào.

Lăng Hàn chỉ nhìn chằm chằm cây đao kia, toàn lực vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, chân đạp Xuất Vân Bộ, nhanh như chớp giật.

Hô!

Cao thủ Dũng Tuyền Cảnh ra tay kia, không nghĩ tới Lăng Hàn bạo phát tốc độ đáng sợ như thế, do bất cẩn lại không hề sử dụng toàn lực, nhất thời để Lăng Hàn tránh qua.

Những người khác hạn chế lẫn nhau, tương tự không để một tiểu bối Tụ Nguyên Cảnh ở trong mắt, ngược lại cho Lăng Hàn nắm lấy khe hở, cách cây đao kia càng ngày càng gần.

- Lớn mật!

Những người này ngẩn ra, sau đó ai cũng giận dữ, dồn dập ra tay vỗ tới Lăng Hàn.

Bọn họ đều là Dũng Tuyền Cảnh hậu kỳ, kém cỏi nhất cũng đạt đến tầng bảy, hiện tại đồng thời ra tay với Lăng Hàn, thanh thế giống như trời long đất lở, cực kỳ đáng sợ.

Oành, Lăng Hàn không chút hồi hộp nào mà bị chấn bay ra ngoài, chỉ là để chúng nhân không lời chính là, tên này lại thuận thế nắm lấy cây đao kia, ôm vào trong ngực.

- Không sao, một tiểu bối mà thôi, chúng ta trước quyết ra thắng bại, lại quyết định cây đao này quy ai!

Một cao thủ Dũng Tuyền Cảnh nói.

- Nói bậy, so thực lực em gái ngươi, cái này công bằng sao? Vậy ta mời lão tổ nhà ta ra so thực lực với ngươi được không? Tới trước tới sau, ai mò được chính là của người đó, đây là mọi người đều đồng ý, sao hiện tại lại biến thành dùng thực lực đến đoạt? Chúng ta điều là Dũng Tuyền Cảnh, muốn nói lấy thực lực đến quyết, cũng không phải chúng ta!

- Ta xem không bằng như vậy đi, chúng ta rút thăm, ai thắng thì được.

Mọi người nhao nhao ồn ào, nhưng không thấy thân thể của Lăng Hàn run lên, đã chậm rãi ngồi dậy.

Mọi người đều có lai lịch lớn, bởi vậy trong tranh đoạt tự nhiên không ai dám hạ sát thủ, cũng vì như thế, Lăng Hàn mới có cơ hội đoạt đồ ăn trước miệng hổ. Nhưng dù như vậy, bị nhiều cao thủ vây đánh, hắn cũng gãy mấy cây xương, nội tạng xuất hiện hư hao, thương thế rất nặng.

Bình thường mà nói, hiện tại hắn chỉ có thể khiêng xuống đi dưỡng thương, chí ít mười mấy ngày không dậy dược.

Nhưng trong cơ thể hắn còn có một giọt Bất Diệt Chân Dịch!

Tu thành Khô Mộc Chi Thể, có thể ngưng tụ một giọt Bất Diệt Chân Dịch, mà tác dụng của Bất Diệt Chân Dịch chính là chữa thương, mặc kệ bị thương ra sao, chỉ cần còn thở, liền có thể lập tức khỏi bệnh.

Đây là chỗ đáng sợ của Bất Diệt Thiên Kinh.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play