Hoàn hảo, ở đây chỉ có hắn và Cửu Quận Vương mới có thể lấy ra quốc thế của Loạn Tinh Hoàng Triều, vì vậy ảnh hưởng đối với cả quân đội cơ hồ là không.

Lăng Hàn một mực nắm chặt thời gian luyện hóa Ma Lực, cảnh giới của Triệu Luân, Hồ Phỉ Vân đều tăng cao, để hắn cảm thấy áp lực. Đây chính là Thần giới, thủ đoạn hi kỳ cổ quái gì cũng có, hắn không thể thỏa mãn với tốc độ tiến cảnh bây giờ.

Được sự giúp đỡ của Hắc Tháp, tốc độ luyện hóa của hắn quả thực tăng lên rất nhiều, thành công đột phá trung cực vị hậu kỳ, bước vào đỉnh phong, chiến lực nâng cao một bước.

Đáng tiếc là, ở trên luyện chế Thái Huyền Thanh Minh Đan, hắn vẫn kém một ít, nhưng tiền thì đốt lợi hại, sắp thấy đáy rồi.

Thần Đan cấp bốn, thất bại một lần lãng phí tài liệu là mấy nghìn Chân Nguyên Thạch.

- Bái kiến Cửu Quận Vương!

Bọn họ tiến nhập Đông Vũ Quốc, cao tầng của Đông Vũ Quốc dĩ nhiên phải ra nghênh tiếp.

Loại tràng diện này Hồ Phỉ Vân thấy cũng nhiều, nên không luống cuống chút nào, cùng cao tầng của Đông Vũ Quốc chuyện trò vui vẻ, tiếp đó chủ động yêu cầu ra chiến trường.

Mới đầu cao tầng của Đông Vũ Quốc rất không hài lòng, tuy Loạn Tinh Hoàng Triều phái ra một vị Quận Vương, nhưng thực lực của vị Quận Vương này quá yếu, ngay cả Nhật Nguyệt Cảnh cũng không có bước vào, "cao thủ" như vậy có thể đưa đến tác dụng gì?

Nàng vào chiến trường, phương diện Đông Vũ Quốc không chỉ không thể giảm bớt áp lực, còn phải phí số lớn nhân lực đến bảo hộ vị Quận Vương này, người nào không biết Nữ Hoàng đại nhân coi Cửu Vương như tỷ muội?

Nếu như Cửu Quận Vương xảy ra chuyện gì, bảo chứng không cần Kim Sư Quốc hoặc Trụ Thiên Hoàng Triều xuất thủ, Nữ Hoàng đại nhân sẽ đích thân diệt bọn họ.

Hơn nữa, Hồ Phỉ Vân mang tới cũng chỉ là một đám Sơn Hà Cảnh.

Nhưng suy nghĩ một chút, đám Sơn Hà Cảnh này lại không đơn giản, đều là lương đống tương lai của Đế Quốc, còn có hậu duệ của siêu cấp môn phiệt, nếu như bọn họ ra cái gì ngoài ý muốn, thế lực sau lưng sẽ nhịn được không ra tay sao?

Trong nháy mắt Đông Vũ Quốc sẽ có vô số lực lượng ủng hộ.

Nghĩ như thế, cao tầng của Đông Vũ Quốc lập tức chuyển buồn thành vui, vội đưa chi quân đội này đi tuyến đầu, ước gì chết nhiều vài người, tiếp đó để Loạn Tinh Hoàng Triều phái ra quân đội mạnh hơn đến.

Vài ngày sau, học sinh của Xích Thiên Học Viện đi tới bên bờ một đại giang, đối diện là đại quân của Kim Sư Quốc, cùng quân đội của Đông Vũ Quốc cách sông giằng co.

Này là một Nộ Giang, con sông chạy chồm có lực phá hoại đáng sợ.

Trong truyền thuyết, Nộ Giang này là một vị cường giả vô thượng lấy kiếm chém ra, ẩn chứa kiếm ý vô thượng của vị cường giả này, trải qua ức vạn năm cũng chưa hoàn toàn tiêu thất. Bởi vậy, sông này không phải ai cũng có thể vượt qua, phải dùng thuyền cắt đứt kiếm ý, còn phải có cường giả Nhật Nguyệt Cảnh tọa trấn.

Kim Sư Quốc bất quá là một Vương Triều, cường giả Nhật Nguyệt Cảnh cộng hết lại cũng bất quá chừng trăm cái, muốn hộ tống một chi đại quân vượt qua Nộ Giang nói dễ vậy sao?

Này là một bình chướng thiên nhiên, ngăn trở cước bộ xâm lấn tiến thêm một bước của Kim Sư Quốc, nhưng đồng dạng, Đông Vũ Quốc muốn thu phục đất mất cũng trắc trở không thôi, Nộ Giang này sẽ trái lại hạn chế bọn họ.

Học sinh quân ở đây xây dựng cơ sở tạm thời, bất quá cùng binh sĩ của Đông Vũ Quốc cũng không có hoà mình.

Có thể tiến nhập Xích Thiên Học Viện, cái nào không phải thiên chi kiêu tử, tự nhiên khinh thường những binh lính này, phải biết rằng đây chỉ là binh sĩ của một Vương Triều, Sơn Hà Cảnh cũng không nhiều lắm, phần lớn là Phá Hư, Thiên Nhân cùng Hóa Thần cảnh.

Mấy ngày kế tiếp, hai phái xem không vừa mắt lẫn nhau, thiếu chút nữa người một nhà đánh nhau trước.

Không có biện pháp, hai chi quân đội không thể làm gì khác hơn là tách ra, bình thường ngươi không đến chỗ ta, ta cũng không đi chỗ ngươi, nước sông không phạm nước giếng.

Tựa hồ Kim Sư Quốc cũng không vội đẩy mạnh, mỗi ngày chỉ dùng Thạch xa bắn qua mấy viên hỏa cầu, đưa tới hỗn loạn nho nhỏ, hoàn toàn không có ý tứ độ giang cường công. Ngược lại thì Đông Vũ Quốc nóng nảy, tiếp tục như vậy, quốc thổ phía bắc Nộ Giang sẽ biến thành cương vực của Kim Sư Quốc.

Tại Thần giới, trân quý nhất chính là quốc thổ cùng thần dân, này trực tiếp quyết định quốc thế.

Tướng lĩnh của Đông Vũ Quốc trao đổi với Hồ Phỉ Vân, muốn phát động phản kích.

- Ta tán thành!

Màn cửa xốc lên, đi tới một nam tử toàn thân mặc khôi giáp màu bạc, dưới mũ giáp là một gương mặt anh tuấn, còn có tóc đen rũ xuống, oai hùng đoạt người.

Triệu Luân!

Hắn làm sao tới?

- Điện hạ, mạc tướng phụng lệnh của Triệu đại tướng quân, suất lĩnh một tiểu đội lại đây, chờ Cửu điện hạ sai phái.

Triệu Luân nửa quỵ dưới đất, nói với Cửu Quận Vương.

Khóe miệng của hắn lộ ra một tia cười lạnh, cơ hội tốt như vậy, hắn sao có thể bỏ qua?

Trong chiến trường, ai chết cũng là chuyện rất bình thường, như vậy, Lăng Hàn liền vĩnh viễn ở lại chỗ này đi.

Tuy Hồ Phỉ Vân bởi vì quan hệ với Lăng Hàn, nên không thích Triệu Luân, nhưng nàng làm người nhân hậu, cũng không mang thù, sớm quên hết Triệu Luân. Nàng có chút mờ mịt nhìn đối phương nói:

- Ngươi là ai?

Phốc!

Triệu Luân thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, bởi vì ngươi, ta mới bị Lăng Hàn hung hăng làm nhục một trận, ngươi thậm chí ngay cả ta là ai cũng quên?

Nhưng hắn lại tức giận, cũng không dám phát tác với Hồ Phỉ Vân, chỉ đành phải nói:

- Thuộc hạ Triệu Luân, là nhi tử của Triệu đại tướng quân.

- Nga.

Hồ Phỉ Vân gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Triệu Luân xấu hổ, hiện tại hắn đứng lên cũng không phải, quỳ cũng không phải. Hắn chỉ đành phải nói:

- Thuộc hạ nguyện ý lĩnh binh xuất chiến, thay điện hạ tranh đoạt vinh quang!

Lúc nói câu nói này, hắn nhân cơ hội đứng lên.

Lĩnh quân của Đông Vũ Quốc chính là một vị cường giả Nhật Nguyệt Cảnh, đạt tới đại cực vị, cao hơn Triệu Luân hai đẳng cấp, vốn không cần điểu tới Triệu Luân. Nhưng ai bảo Triệu Luân là con trai độc nhất của Triệu đại tướng quân, hơn nữa lần này kiến nghị chính hợp tâm ý của hắn?

Hắn liền vội vàng gật đầu nói:

- Thế tử quả nhiên anh dũng, xem ra là thừa kế phong thái của Triệu đại tướng quân!

Lời này để Triệu Luân hết sức hài lòng, từ trước đến nay hắn cũng thích so với phụ thân. Chỉ là tuy trong lòng hắn thoả mãn, nhưng miệng còn giả vờ khiêm tốn nói:

- Không dám, Tướng Quân quá khen.

Hồ Phỉ Vân thì không sao cả, nàng căn bản không có thiên phú mang binh đánh giặc, ngược lại cũng mừng rỡ có người chia sẻ thay nàng, liền đơn giản giao binh quyền cho Triệu Luân, ngược lại đối phương là thất phẩm Võ Tướng, có tư cách mang binh.

---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play