Thoáng chốc, quanh thân Táng Hoa tỏa ra ánh sáng, dương tay chỉ ra, nhắm thẳng bầu trời, bên trên thương khung, đóa hoa tỏa ra, trong lúc đó hư không rung động, ánh sáng bàng bạc thần thánh chảy xuôi xuống, giống như ngân hà từ chín tầng trời chảy xuống, đây chính là chiêu chỉ tay phá cửu thiên tiếng tăm lừng lẫy.
Cùng lúc đó, Ngự nương Mạn Đà La cũng lấy ra Âm Dương thái cực đồ, đạo âm đạo dương hỗ trợ lẫn nhau, tựa như nhật nguyệt giao hòa, thủy hỏa giao thoa, ẩn chứa vô thượng ảo diệu.
Cũng trong lúc đó, hait ay Hạ Mạt múa lên, trong lúc nhất thời, cả bầu trời lóng lánh sánh sao, vô số những ngôi sao điên cuồng lấp lóe, mơ hồ hiện ra một tòa đồ đằng.
Tiếng đàn cao vút ngân lên, chỉ thấy Tri Thu khoanh chân ngồi trên hư không, hai tay múa may trên một biếc đàn cổ, tiếng đàn như Phật, thanh âm như đại từ đại bi tịnh thế.
Năm nữ nhân đồng loạt ra tay khiến người xem nhìn hoa cả mắt, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm trân trối, thanh âm chiến đấu vọng ra từ giữa tràng tựa như tiếng sử thi vô cùng hoa lệ.
Táng Hoa chỉ tay phá giữa trời, là ngân hà rót xuống từ cửu thiên.
Ngự nương chấp trưởng âm dương động, diễn sinh nhật nguyệt thái cực ảo diệu.
Tri Thu múa loạn đàn cổ, tiếng đàn như đại từ đại bi tịnh thế.
Hạ Mạt lóng lánh ánh sao, chòm sao Xử Nữ lâm thế.
Lạc Anh rất mạnh, mạnh đến mức không thể diễn ta được, đặc biệt là khi nàng lấy ra phượng hoàng yêu dã kia, quả thực là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng dù nàng mạnh hơn nữa, bị bốn vị nữ thần toàn lực áp chế, Táng Hoa và Tri Thu càng là đại năng giả thượng cổ chuyển thế, Ngự Nương lại là người chấp chưởng âm dương đại đạo, Hạ Mạt lại là Xử Nữ vương tọa, bốn đại nữ thần toàn lực áp chế, lúc này Lạc Anh cuối cùng cũng bị phong tỏa, ngay sau đó, mấy người Táng Hoa trực tiếp dẫn theo Lạc Anh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Thật lâu sau khi các nàng rời đi, mọi người tụ tập tại vực Tây Ách còn chưa khôi phục lại được tinh thần, tình cảnh vừa rồi đối với bọn họ thực sự quá mức kinh tâm động phách, quá mức đồ sộ, quá mức hoa lệ, cũng quá mức khủng bố, Lãnh Cốc phải qua một lát mới không nhịn được nuốt nghẹn xuống một ngụm nước miếng, thầm than đám bà nhi này một người biến thái hơn một người, chút thực lực của mình đứng trước mặt người ta sợ là căn bản không đáng chú ý.
Tịch Nhược Trần mặc một bộ hồng y vẫn lẳng lặng đứng ở trên hư không, xem ra hắn tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng gì, từ đầu đến cuối vẫn luôn chắp tay đứng đó, cười nhạt nhìn hết thảy mọi chuyện, nói cũng không nói, cho đến khi Hạ Hầu Kích rời đi, hắn mới mở miệng nói:
- Hạ Hầu huynh phải đi rồi sao?
- Sao thế?
Mười năm trước, Hạ Hầu Kích tại học phủ Trung Ương nhiều nhất cũng chỉ tính là một thiên kiêu nhị lưu mà thôi, có điều khi núi Táng Cổ hiện thế, tất cả mọi người mới biết hắn dĩ nhiên là đại năng thượng cổ chuyển thế, tuy rằng không phải là Thiên vương Địa vương gì, nhưng bằng vào bốn chữ đại năng thượng cổ này cũng đủ khiến người ta phải kiêng kỵ, nếu không, với thân phận và địa vị Tịch Nhược Trần hiện giờ sao lại chủ động bắt chuyện với hắn.
- Có hứng thú nói chuyện một chút không?
Thanh âm Tịch Nhược Trần truyền đến, Hạ Hầu Kích liếc mắt nhìn hắn, do dự một chút rồi gật đầu.
…
Vực Tây Ách, bên trong nhã gian của một tửu quán.
Tịch Nhược Trần phe phẩy chiếc quạt giấy, ngồi ngay ngắn trên ghế, thần tình lạnh nhạt, trên mặt hiện lên ý cười. Nhìn hắn mãi mãi vẫn là một bộ tao nhã cao quý như vậy, thần bí khó lường, phảng phất như tất cả mọi việc trong thiên địa đều nằm trong lòng bàn tay. Phía đối diện, Hạ Hầu Kích cũng yên lặng ngồi, so với Tịch Nhược Trần thì Hạ Hầu Kích hắn có vẻ phổ thông hơn, đương nhiên Tịch Nhược Trần cũng rõ, sau cái vẻ phổ thông kia lại ẩn giấu thực lực khủng bố không ai biết được sâu cạn.
- Không biết Hạ Hầu huynh nghĩ thế nào về chuyện của Trần Lạc?
Hai người ngồi nhìn nhau, trầm mặc chốc lát, Tịch Nhược Trần đột nhiên mở miệng, Hạ Hầu Kích lắc đầu một cái, ra hiệu mình không có ý kiến.
- Ha ha, nếu một vị đại năng thượng cổ chuyển thế như Hạ Hầu huynh còn không biết, thử hỏi trong thiên hạ còn ai biết được đây?
- Tịch Nhược Trần, ngươi cũng đừng đội cho ta cái mũ cao quá như thế.
Hạ Hầu Kích khẽ phẩm một chén trà thơm, trên mặt không hiện một tia cảm xúc, nói:
- Tuy ra luân hồi chuyển thế, cũng đã thành công, nhưng cũng chỉ là giác tỉnh linh hồn, nếu bàn về chuyện trong thiên địa, ta sao so được với Huyết tộc chi tử ngươi.
- Ha ha, Hạ Hầu huynh khiêm tốn quá rồi, có ai không biết các vị luân hồi chuyển thế đều là đại năng tai mắt thông thiên thời thượng cổ, cho dù chỉ là giác tỉnh linh hồn, sợ là cũng hiểu biết hơn ra rất nhiều.
- Tịch Nhược Trần, ngươi đến tìm ta chỉ vì nói vài lời nhảm nhí này sao?
Xem ra Hạ Hầu Kích có chút thiếu kiên nhẫn.
- À, không phải ta đang thỉnh giáo Hạ Hầu huynh về chuyện của Trần Lạc sao? Ta thực sự không hiểu một người ngay cả linh hồn đã câu diệt, đến cùng là sống lại bằng cách nào?
- Thỉnh giáo?
Hạ Hầu Kích cười lạnh một tiếng, nói:
- Chuyện Trần Lạc chết rồi sống lại hoàn toàn vi phạm pháp tắc thiên địa, chuyện này không còn đơn giản như việc hắn nghịch thiên nữa, về phần hắn làm được bằng cách nào thì ta không biết, ngươi cũng không biết, thiên hạ ngày nay cũng không ai biết được.
- Thật sao?
Tịch Nhược Trần cười nhạt.
- Tịch Nhược Trần, có gì muốn nói cứ nói thẳng đi, Trần Lạc chết rồi sống lại, tuy rằng quỷ dị vạn phần, nhưng cũng chỉ là quỷ dị mà thôi, hắn chết đi sống lại thì cũng chẳng sống thêm được bao lâu, Vân Đoan sẽ không tha cho hắn, ông trời càng không tha cho hắn, hắn năm lần bảy lượt nghịch thiên, tội ác ngập trời, phạm vào nguyên tội, hắn nhất định sẽ không có kết quả tốt, thế nên Trần Lạc chết cũng được, sống cũng được, căn bản không có ảnh hưởng gì đến ngươi, điều này ngươi cũng rõ ràng, Gia Cát Thiên Biên cũng rõ ràng, Thần Toán Tử, Nhân Vương đều rõ ràng.
- À!
Tịch Nhược Trần chỉ phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Kích, cười nói:
- Hạ Hầu huynh không hổ là đại năng luân hồi chuyển thế, khâm phục khâm phục.
Chuyển đề tài, lại nói:
- Đã như vậy, hôm nay ta cũng không vòng vo nữa, không nói chuyện mờ ám trước mặt người quang minh chính đại, ta biết Gia Cát Thiên Biên đã tìm ngươi, Mộ Vân Không cũng tìm ngươi, thậm chí ngay cả Thương Vô Tà và Nghịch Lang Gia, có cả Thần Toán Tử đều đi tìm ngươi, có điều đều bị ngươi từ chối.
- Nếu ngươi cũng muốn thuyết phục ta theo ngươi, ta khuyên ngươi đừng mở miệng tốn công.
- À, ta chưa bao giờ nghĩ để Hạ Hầu huynh thuần phục ta, trước đây không có, sau này cũng không có, ta chỉ muốn hợp tác, cùng mưu cùng tính với Hạ Hầu huynh thôi.
Hạ Hầu Kích cũng lười nghe tiếp, có điều ngay khi hắn định rời đi, thanh âm Tịch Nhược Trần một lần nữa truyền đến.
- Lẽ nào Hạ Hầu huynh cũng không muốn tính đến chuyện Nhân thư sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT