- Nếu như hắn đúng là điều không biết lớn nhất trong thiên địa, nếu như hắn thự sự là biến số to lớn nhất trong thiên địa, nếu như hắn thực sự là kẻ hủy diệt thời đại kim cổ, nếu như bảy bảy bốn mươi chín đạo thẩm phán không thể tru diệt được hắn, các ngươi có nghĩ đến hậu quả hay chưa...

Cùng lúc đó, thần tình của Tứ y thiên hạ cũng phức tạp vô cùng, Trường Hận nhìn bầu trời, rù rì nói:

- Bảy bảy bốn mươi chín đạo thẩm phán, xem ra trời xanh rốt cục cũng không nhịn được nữa rồi...

- Đây chẳng phải là kết cục chúng ta muốn sao?

Vũ Yêu nhàn nhạt nói.

- Ha ha ha...

Đường Bỉnh Nhiêm bật cười, phảng phất như đang cười nhạo trời xanh, nói:

- Xem ra bị vận mệnh dằn vặt cho khố khổ tới mức không muốn sống cũng không chỉ là chúng ta, ngay cả ông trời cũng bị vận mệnh chơi đùa cho chóng mặt, chúng ta sụp đổ... Ông trời cũng sụp đổ, mỗi ngày chúng ta sống trong lo lắng bất an, ông trời cũng không khác, chúng ta muốn hắn chết, ông trời càng muốn hắn chết hơn.

- Nguyên tưởng rằng chỉ có chúng ta lựa chọn được ăn cả ngã về không, bây giờ nhìn lại, được ăn cả ngã về không cũng không chỉ là chúng ta, những bá chủ Thiên Đường cũng đang đánh cược, đại lão trong biển vô tận cũng đang đánh cược, mọi người đều đang đánh cược.

Mạn Đà La thở dài một tiếng, nói:

- Núi Táng Cổ hiện thế, ý nghĩa giống như Thiên thư, Địa thư, Nhân thư, Vận Mệnh chi thư sắp gây dựng hoàn thành, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất, nếu như đánh cược thắng, chúng ta sẽ thắng, mọi người đều thắng, còn nếu thua cược... Chúng ta...

Mạn Đà La thực sự không dám nghĩ đến hậu quả khi thua cược...

Lúc này Trường Hận đột nhiên nói một câu không hiểu ra sao:

- Mọi người đều chịu đựng đủ vận mệnh rằn vặt rồi, ngay cả chính bản thân vận mệnh cũng không ngoại lệ, mọi người đều đang đánh cược, vận mệnh cũng đang đánh cược, mọi người đều hi vọng hắn chết, vận mệnh cũng như thế.

Nhắm mắt lại, nàng rù rì nói tiếp:

- Vận mệnh hi vọng cuộc chiến không có điểm dừng này đi đến kết cục cuối cùng hơn bất luận kẻ nào, xem ra nó cũng rất mệt mỏi...

Tất cả mọi người tụ tập tại vùng biên hoang e là chỉ có một người vẫn không nhúc nhích, cũng chỉ có một người xem ra càng bình tĩnh, không phải ai khác chính là Trần Lạc, hắn lẳng lặng đứng ở trong hư không, thần tình bình thản, đôi mắt tĩnh lặng, khi bị đại lão khắp thiên hạ vây công, hắn vẫn thờ ơ, hiện tại khi bị bốn mươi chín đạo thẩm phán bao phủ, hắn vẫn thờ ơ như trước.

Trời xanh cuồn cuộn lôi vân, mặt đất run rẩy kịch liệt, tựa như ngày tận thế giáng lâm, mọi người đều đang kinh hoàng trốn chạy, tiếng chuông thẩm phán hỗn loạn kéo dài truyền đến, bảy bảy bốn mươi chín đạo thẩm phán hủy diệt phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.

Ầm ầm ầm... Rắc rắc rắc...

Trần Lạc rốt cuộc đã động, nhưng chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn bốn mươi chín đạo thẩm phán hủy diệt bên trên hư không, sau đó lại cúi đầu, hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng tụng chân ngôn Phật gia, tựa như đang tụng kinh văn. Không có ai biết hắn đang làm cái gì, chỉ là khi Phật âm vang lên, quanh thân hắn xuất hiện mười đạo ánh sáng, nó tựa hồ là mười đạo linh diệu. Linh diệu lấp lóe, sau đó ngưng tụ lại. Thấy một màn này, không ít người dều sửng sốt, bởi vì bọ họ nhận ta Trần Lạc thật giống như đang lấy thân thể máu thịt của mình tái tạo linh thể.

Trời ạ!

Hiện tại ông trời hạ xuống bốn mươi chín đạo thẩm phán hủy diệt, ngươi không nghĩ trăm phương ngàn kế chống lại, vẫn còn có tâm tình tu luyện? Tâm gan phải lớn cỡ nào mới dám làm như vậy? Còn nữa, coi như hắn lấy thân thể máu thịt tái tạo linh thể, nhưng sao còn phải tụng kinh, lẽ nào hắn đang tụng kinh sám hối với ông trời?

Có lẽ là vậy đi, nhưng ai bảo ngươi bình thường thích tùy tiện như vậy, ngay cả ông trời cũng không để vào trong mắt, hiện tại mới nhớ tới sám hối? Sớm không làm, đến lúc này mới chịu, hiện tại nước tới chân rồi mới nhảy, còn có tác dụng sao?

- Đây là Đại Tịch Diệt Độ Ách Kinh...

Thần tình Thần Toán Tử Thiên Tà nghi hoặc dị thường, quát lên:

- Được lắm Lạc gia, không nghĩ tới ngươi ngay cả bộ kinh Chân Phật như Đại Tịch Diệt Độ Ách Kinh cũng có thể tìm hiểu thấu đáo, chỉ là ta không hiểu tới lúc này rồi ngươi còn dùng Đại Tịch Diệt Độ Ách Kinh tái tạo linh thể, đến tột cùng là ngươi muốn làm gì?

Đột nhiên Phật âm vang vọng, lan tỏa khắp đất trời.

Thân thể Trần Lạc phóng ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng kim, ánh sáng màu vàng kim trong nháy mắt lại chiếu rọi cả trời đất, mơ hồ hình thành một bức tượng Phật, giống như Đại Nhật Như Lai hiện thân, khiến cho người ta tự kính cho tới sợ. Phật quang chiếu khắp, Phật âm tràn ngập.

Chăng biết từ khi nào, Phật quang biến mất, Phật âm đình chỉ, mọi người một lần nữa nhìn lại xung quanh, thấy Trần Lạc vẫn là Trần Lạc như trước, nhưng lại không phải Trần Lạc, thật thật giả giả, hư hư thực thực, như bất sinh bất diệt, như sinh cũng như tử, cũng như chưa từng tồn tại, lại giống như chưa từng biến mất.

- Không minh diệt cố, tâm vô hữu khởi; dĩ vô khởi cố, cảnh giới tùy diệt; dĩ nhân diệt cố, tâm tương giai tẫn, danh đắc niết bàn.

Thần tình Thần Toán Tử Thiên Tà đầy vẻ kích động, rù rì nói:

- Ngươi lấy đại tịch diệt mở ra mười đạo linh diệu, lấy niết bàn tái tạo thân thể, ông trời ạ! Ngươi dĩ nhiên... Ngươi dĩ nhiên thành tựu thân thể đại tịch diệt niết bàn của đại Phật chí thượng.

Đại Phật chí thượng? Thân thể đại tịch diệt niết bàn?

Hiện trường, mọi người đều không rõ, không hiểu ra sao, nhưng rõ ràng ai nấy cũng đều sợ hãi ngơ ngác, ba đại thiên kiêu tuyệt thế là vậy, đám người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà là vậy, đám người Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cũng là vâỵ, thậm chí ngay cả Tứ y thiên hạ cũng thoáng thay đổi sắc mặt.

Rào!

Thoáng chốc, một con quái vật khổng lồ màu vàng phật quang chui ra từ trong cơ thể Trần Lạc, quái vật khổng lồ này có hình dạng giống như loài chim, đầu như Phật Đà mười vạn tám nghìn dặm, đôi cánh màu vàng dang rộng phủ kín bầu trời dài đến ba triệu sáu trăm nghìn dặm, trên đỉnh có bảo châu sáng loáng như mặt trời, mắt vàng như trăng tròn lấp lóe.

- Gặp hoa sen nở trong sơn cốc, thấy kim điểu bay lượn trên không trung... Tam thế chư phật cùng hiện, hàng phục yêu ma quỷ quái âm tà! Đây là... Đây là hình Đại. Phật Tổ, kim sí điểu Đại Bằng.

Thần Toán Tử ngơ ngác hò hét, thần tình kích động dị thường, nói:

- Được lắm Trần Lạc, được lắm Lạc gia, ngươi thành tựu thân thể đại tịch diệt niết bàn, nắm giữ kim sí điểu Đại Phật thủ hộ, niết bàn sống lại chỉ trong một ý niệm, bội phục... Bội phục... Tại hạ quả thực bội phục ngươi sát đất rồi.

- Thân thể đại tịch diệt niết bàn? Kim sí điểu Đại Phật thủ hộ? Hừ!

Nhân Vương Mạc Vấn Thiên chẳng thèm ngó tới, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Trước mặt là bốn mươi chín đạo thẩm phán hủy diệt, ngươi có thân thể đại tịch diệt, cho dù niết bàn sống lại cũng không làm nên chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play