Trần Lạc tự mình ý thức là từ chối tiếp thu những sự tình từ kiếp trước của mình, hắn cho rằng chuyện ở kiếp trước không hề có quan hệ đến mình, nhưng từng tòa từng tòa pho tượng dẫn hắn đến từng mộng cảnh, dường như tự mình trải qua, phảng phất mới chỉ là việc ở hôm qua, ghi lòng tạc dạ, khiến hắn không thể không tiếp thu sự thực này, bởi vì hắn dĩ nhiên không phân rõ ái hận tình cừu với những nữ nhân kia đến tột cùng là phát sinh ở kiếp trước hay kiếp này.

Hắn không biết, duy nhất khẳng định là tận sâu trong lòng hắn đang tràn ngập cảm giác hổ thẹn với những nữ nhân kia.

Hắn không thích loại cảm giác này, phi thường chán ghét, đặc biệt bất kể là Tứ y thiên hạ hay là Táng Hoa, Tri Thu, Tuyết Thiên Tầm, các nàng đều thống khổ hỏi một vấn đề, giống như trước, đó là hỏi kiếp trước Trần Lạc mai táng Cổ là vì ai, hắn luân hồi kiếp này là vi ai…Vấn đề này, bản thân Trần Lạc cũng muốn biết.

Thượng cổ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, kiếp trước mình tại sao lại từ bỏ tất cả, hủy thiên diệt địa, không tiếc mai táng đi toàn bộ thời đại thượng cổ, cho dù Trần Lạc không biết rõ ràng lắm chuyện của mình ở kiếp trước, nhưng ở trong giấc mộng hắn cũng tự mình trải qua, hắn biết rất rõ ràng, thời điểm ly biệt, kiếp trước của mình cũng không có muốn, nhưng càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ.

Đến tột cùng là chuyện gì chứ? Khiến kiếp trước của mình phải điên cuồng như vậy?

Trần Lạc suy tư, nhưng bất kể nghĩ thế nào cũng không ra, chuyện như thế nào mới có thể bức một người đến chỗ không thể không hủy thiên diệt địa, mai táng đi tất cả? Dù là bất đắc dĩ, cũng không bất đắc dĩ đến mức điên cuồng như vậy chứ?

Hắn còn nhớ rõ vừa nãy Trường Hận nói, kiếp trước chính mình chặt đứt kiếp sau, xóa bỏ đi chính mình kiếp này, thề vĩnh viễn không bao giờ rơi vào luân hồi, từ bỏ hết thảy tất cả, chỉ vì mong giải thoát.

Giải thoát? Giải thoát khỏi cái gì? Việc gì phải giải thoát?

Thiên đại sự tình gì đó, cần hủy thiên diệt địa, mai táng tất cả mới có thể giải thoát?

Nghĩ đến rất lâu cũng không nghĩ ra nguyên cớ, lùi một bước, coi như hủy thiên diệt địa, mai táng đi tất cả có thể giải thoát, tại sao chính mình lại lần nữa luân hồi chuyển thế? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trần Lạc thực sự nghĩ không ra, hắn tiếp tục đi về phía trước, không biết tại sao, chỉ là cảm thấy phía trước giống như có thứ gì đó đang hô hoán mình.

Không biết đi bao lâu, ở phía trước lại thấy một tòa pho tượng, nhưng khác với lúc trước chính là, tòa pho tượng này là một nam nhân, một người nam nhân như đỉnh thiên lập địa, một người nam nhân cao ngạo cuồng giục, Trần Lạc không biết pho tượng này là ai, nhưng không hiểu sao hắn giống như nhìn thấy chính mình, trong lúc hoảng hốt tựa như đã tiến vào mộng cảnh.

Trong giấc mộng này rất mơ hồ, đứt quãng, đầy rẫy phẫn nộ và giết choc, cảm giác bất đác dĩ, không cam lòng.

- Tại sao lại không chứa được ta?

- Người là thế, Ma là thế, Thần là thế, trời xanh đại địa là thế, tại sao toàn bộ các ngươi đều không chứa được ta!

- Đơn giản chỉ vì cái thứ Tiên Đoán chi thư hư hỏng kia nhắc tới tên ta sao? Vì thế các ngươi liền đuổi tận giết tuyệt với ta?

- Ta đã từng giết, hãm hại một người trong số các ngươi? Đã lần nào chưa? Các ngươi lần lượt buộc ta, ta lần lượt thoái nhượng, ta trốn đến Cửu Thiên, các ngươi đuổi tới Cửu Thiên, ta trốn đến Cửu U, các ngươi đuổi tới Cửu U, ta trốn đến Thâm Uyên, các ngươi đuổi tới Thâm Uyên, ta trốn đến Địa Ngục, các ngươi thậm chí cũng đuổi tới Địa Ngục, vì sao phải như vậy? Nếu ta là tai tinh diệt thế, thực sự là thiên sát cô độc, các ngươi sao còn có thể sống được đến lúc này?

- Nếu các ngươi đã cho ta là tai tinh diệt thế, được, từ nay về sau ta liền tai tinh diệt thế, từ hôm nay trở đi ta liền diệt thế giới một lần cho các ngươi thỏa nguyện.

- Mặc kệ các ngươi là trời xanh cũng tốt, là đại địa cũng được, là Chư Thần hay Vạn Ma, chúng sinh, hôm nay không giữ lại một ai, chết hết cho ta.

- Trời xanh? Hôm nay ta muốn trời xanh hóa thành tro tàn, từ nay về sau cũng không còn trời xanh nữa.

- Đại địa? Hôm nay ta muốn xóa bỏ đại địa, cho đại địa biến mất không còn.

- Quang Minh? Hôm nay ta che kín bầu trời, khiến bóng tối bao trùm tất cả!

- Thời gian? Ta muốn từ nay về sau thời gian sẽ ngừng trôi.

Phẫn nộ, phẫn nộ vô tận. Trần Lạc có thể cảm nhận được rõ ràng, không! Phẫn nộ kia chính là sự phẫn nộ của hắn, là sự phẫn nộ với nhân loại, sự phẫn nộ với Thần Ma, phẫn nộ với trời xanh, phẫn nộ với đại địa, phẫn nộ với tất cả mọi thứ.

- Vận mệnh! Đây chính là thứ ngươi luôn luôn ham muốn sao?

- Ngươi đã muốn, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

- Ta chặt đứt mình kiếp trước, xóa bỏ mình kiếp sau, hóa thành bụi trần, vĩnh viễn không bao giờ tiến vào luân hồi.

- Hôm nay ta mai táng thiên địa, mai táng Thần Ma, mai táng chúng sinh, mai táng pháp tắc, mai táng trật tự, mai táng hết thảy thiên địa.

- Vận mệnh! Ngươi mở mắt chó của ngươi ra nhìn đi, sau đó cút lại đây cho ta chôn cùng!

Phẫn nộ, vô tận phẫn nộ! Bất đắc dĩ, vô tận bất đắc dĩ! Không cam lòng, vô tận không cam lòng! Điên cuồng, tương tự cũng là vô tận điên cuồng, sau điên cuồng là gì, đồng dạng cũng là vô tận không rõ.

Trần Lạc phảng phất trong nháy mắt bị kiệt sức, nằm bại liệt trên mặt đấy, tuy rằng đây chỉ là giấc mộng không quá rõ ràng, hơn nữa còn đứt quang, nhưng lại khiến cho hắn cảm động, giống như tự mình trải qua.

Giải thoát? Lẽ nào kiếp trước chính mình hủy thiên diệt địa, mai táng tất cả, thậm chí ngay chính mình, là vì vận mệnh? Muốn thoát ra khỏi lao tù của vận mệnh? Có lẽ vậy, tựa hồ cũng chỉ có khả năng này, bằng không kiếp trước mình cũng không thể nào chặt đứt kiếp sau, xóa bỏ kiếp này, vì làm chính là cho mình chết sạch, từ đây không còn bị vận mệnh bài bố.

Nhưng nếu đã vậy, tại sao mình lại lần nữa luân hồi chuyển thế?

Nói cách khác, mình bây giờ một lần nữa luân hồi chuyển thế, lẽ nào lại một lần nữa bước lên con đường vận mệnh đồng dạng?

Không biết, Trần Lạc không hiểu gì nhiều về kiếp trước của mình, bất quá kiếp này của mình tựa hồ cũng thật là như vậy, trời xanh liên tục hạ xuống hai lần thẩm phán, sau đó khi ở biên hoang, lại gặp trăm vạn người vây quét, đồng thời trời xanh càng liên tục ha xuống đầy đủ hai mươi bảy đạo thẩm phán.

Kiếp trước, ở thời đại thượng cổ, những người kia không chứa được mình. Kiếp này, thời đại kim cổ, những người này đồng dạng cũng không chứa được mình.

Điều này không khỏi khiến cho Trần Lạc hoài nghi một chuyện, đó là chính mình luân hồi chuyển thế, tựa hồ lại bước lên cùng một con đường vận mệnh với kiếp trước, đến cuối cùng không chỉ nhân loại không chứa được mình, cả trời xanh, đại địa, chư thần, vạn ma, hết thảy cũng đều không chứa được chính mình. Sẽ là như vậy phải không? Kiếp trước chính mình là cầu được giải thoát, mai táng đi tất cả, thậm chí chính mình, ngay cả vận mệnh cũng chôn theo cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play