Trần Lạc ôm Lạc Anh, vén sợi tóc vương trên mặt nàng, cười nói:

- Đã bị ngươi tóm lại rồi, làm sao còn dám chạy nữa… Nhưng

Mới nói đến đây, Lạc Anh đã áp đôi môi mọng của mình tới.

Bên trong núi Táng Cổ, tựa như hư không vô tận, không có thiên địa, không có thời gian, chẳng có gì cả, chỉ có sương mù mờ mịt. Hai người Trần Lạc và Lạc Anh ôm nhau chung một chỗ, cứ như vậy tùy ý bồng bềnh, hai đôi môi cứ dính chặt lại với nhau, tưởng như đã hôn tới vạn năm, hôn từ quá khứ cho đến hiện tại, từ hiện tại cho đến tương lai.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn ngừng hẳn, như một khúc cuối cùng.

Trần Lạc ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, hai tay Lạc Anh thì quàng lên cổ hắn, đầu gối lên bả vai hắn, nhẹ giọng nói:

- Không được rời khỏi ta nữa, có được không?

- Đây không phải là chung một chỗ rồi sao?

- Ta nói là vĩnh viễn!

- Vĩnh viễn không tốt sao?

- Ở chỗ này sao?

- Chỗ này không được sao?

- Cái nơi chim không thèm ỉa này, ngay cả chỗ đứng cũng không có, chúng ta cứ vĩnh viễn bay lơ lửng thế này à? Ngược lại, thực ra ta có thể chịu được nhàm chán, nhưng ngươi thì sao? Ngươi vốn là ngươi yêu thích nào nhiệt…

- Chỉ cần được ở cùng với ngươi, cho dù không có thiên địa, không có thời gian, cho dù cứ phải bay phiêu lãng ở chỗ này vĩnh viễn, ta cũng nguyện ý.

Phát hiện thấy Trần Lạc không có trả lời, Lạc Anh đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trần Lạc, chất vấn:

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?

- Ta đương nhiên nguyện ý!

Lạc Anh thật vất vả mới khôi phục lại bình thường, Trần Lạc cũng không muốn lại chọc giận nàng.

- Đồ nói một đằng làm một nẻo.

Vẫn nói nữ nhân đều là dạng giỏi thay đổi, mới vừa rồi còn nói cố sống cố chết, cạn sạch tâm tình, hiện tại trong nháy mắt Lạc Anh lại lộ ra sắc thái vốn có, muốn bao nhiêu yêu diễm có bấy nhiêu yêu diễm, một đôi trong mắt muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến tũ, đưa ngón tay trỏ giơ lên cằm Trần Lạc, cười chế nhạo, nói:

- Trần tiên sinh, nếu ngươi trả lời miễn cưỡng như vậy, không biết là đang muốn ra ngoài hẹn hò với ai đây? À… Là muốn đi gặp thiên sứ tình nhân của ngươi, hay là chúng đại tình nhân của ngươi, cũng có thể là lãnh diễm muội tử của ngươi, hay là sư tử nhỏ của ngươi? Hoặc có thể là tình nhân chú định trong vận mệnh của ngươi như Hiên Viên tỷ, Tri Thu tỷ, Táng Hoa tỷ… Cũng có thể là năm vị lão tình nhân kiếp trước của ngươi kia? Đúng là đếm không hết, quả thật tình nhân chú định trong vận mệnh của ngươi cả kiếp này lẫn kiếp trước thực là không ít đó.

- Đó là đương nhiên! ha ha!

Trần Lạc biết tính tình Lạc Anh như thế nào, tựa nhiên cũng biết cách hùa vui theo nàng.

- Ôi, Trần tiên sinh này, ngươi thực sự không biết khiêm tốn đó.

Lạc Anh bày ra một bộ khuôn mặt phong tình vạn chủng, câu dẫn Trần Lạc, cười nói:

- Vậy xin hỏi Trần tiên sinh ngài coi trọng người nào đây, ta có biết đường còn dẫn lối cho ngươi, tính ta thế nhưng rất độ lượng, cũng không có thành kiến gì với chuyện chúng nữ cùng hầu một chồng, đến lúc đó đều gọi mọi người tới, tham gia cùng nhau càng náo nhiệt, ngươi không có chuyện gì liền có thể chơi trò ba người, bốn người, thậm chí chín người cũng được… Ta không có để ý, thực đó.

- Tốt như vậy sao?

- Đương nhiên, nguwoi vẫn biết ta luôn thương ngươi như thế.

- Vậy hóa ra là được! Ha ha ha!

Trần Lạc đang muốn thoải mái cười to, bỗn nhiên cảm thấy không đúng, mới chỉ cười được một nửa, đã thấy Lạc Anh há mồm cắn mạnh xuống cổ hắn, đau đến nhe răng há miệng, ngay cả trán cũng nổi đầy gân xanh.

- Mẹ nhà nó! Ngươi mưu sát chồng!

- Ngươi dám ăn nói linh tinh, ta liền dám cắn chết ngươi! Hỗn đản! Đại hỗn đản!

Một vết cắn này thực không nhẹ, cũng không biết Lạc Anh cắn như thế nào, không những không có dấu răng, trái lại còn có thêm một dấu son môi mê người, hơn nữa dấu son môi lại đỏ sẫm quái dị giống như phượng hoàng, lộ ra một cỗ tà dị.

- Sau này không chừng ngươi sẽ bị ai đào đi mất, ta muốn trước tiên lưu lại một dấu ấn trên thân thể ngươi, để người trong cả thiên hạ đều biết ngươi là người đàn ông của Lạc Anh ta, cũng phòng ngừa ngươi một lần nữa biết mất! Hừ!

- Không nghiêm trọng như vậy chứ?

Trần Lạc sờ sờ cái cổ, kêu đau một tiếng, cười khổ nói:

- Vì sao ngay chính mình ngươi cũng không tự tin thế, ta còn có thể bị ai câu dẫn chạy đi mất được chứ.

- Ngược lại ta rất có lòng tin với mình, nhưng càng không có tự tin với ngươi, hơn nữa…

Đang nói, thần tình Lạc Anh đột nhiên trở nên ưu thương, bất đắc dĩ nói:

- Hơn nữa vận mệnh của ngươi lại phức tạp như vậy, dù Lạc Anh ta có tự tin hơn nữa, cũng đâu có thể đấu thắng được vận mệnh.

Ái tình luôn là ích kỷ, tình yêu của Lạc Anh cũng không ngoại lệ, nàng cũng muốn độc hưởng tình yêu của mình, nhưng từ khi phát hiện nhóm tỷ muội trong Kiếm Và Hoa Hồng, thậm chí Ngũ y thiên hạ đều có một loại liên quan vận mệnh và nhân quả sai lầm nào đó với Trần Lạc, nàng biết đời này mình có thể không bao giờ được độc hưởng tình yêu, Trần Lạc nhất định sẽ có ái hận tình cừu với rất nhiều nữ nhân. Nàng không tin vận mệnh, nhưng vận mệnh cũng không phải là thứ ngươi không tin là nó sẽ không tồn tại, điểm này Lạc Anh rất rõ ràng, đặc biệt là sau khi tiến vào núi Táng Cổ, loại cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.

- Ta không tin số mệnh, nhưng ta có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, bất quá ta sẽ không khuất phục vận mệnh, ta sẽ tranh thủ nắm giữ vận mệnh trong tay mình… Còn ngươi thì sao?

Lạc Anh dúi đầu vào trong lòng Trần Lạc, nỉ non nói.

- Có lẽ vậy!

Thứ đồ chơi vận mệnh này thực sự là quá mức hư vô mờ mịt, chí ít Trần Lạc cho rằng là như thế, dù hắn ở bên ngoài bị Tứ y thiên hạ vây đuổi chặn đường, cũng vẫn cho là như vậy. Từ đầu chí cuối, hắn luôn là người theo đuổi hiện thực, khi tự mình không có lĩnh hội sự tồn tại của vận mệnh, hắn sẽ không bình luận ngông cuồng.

- Biết không? Sau khi ta tiến vào núi Táng Cổ thì có một loại cảm giác, cảm giác mình đi tới thế giới này chính là vì ngươi, không biết tại sao lại như vậy, nhưng đúng là có loại cảm giác này, ta thậm chí có thể cảm giác được nó một mực hô hoán ta…

- Ngươi thật có loại cảm giác này?

Trần Lạc liền buồn bực, tại sao chính mình chẳng hề cảm giác được điều gì chứ?

Lạc Anh gật đầu, nói:

- Cảm giác vô cùng mãnh liệt, tựa như… Tựa như ta tới thế giới này là vì yêu ngươi, hoặc là cho ngươi yêu ta…

- Tại sao ngươi có thể có loại cảm giác này?

- Không rõ, chỉ là ta rất không thích loại cảm giác này… Nếu đúng như thế, yêu ngươi chỉ là một loại sứ mệnh, như vậy thì thật bết bát.

- Có gì bết bát chứ, chẳng phải đều là một chuyện sao?

- Không… Ngươi không nghe rõ ý tứ của ta, nếu như ta cảm giác không sai, nếu đúng là một loại sứ mệnh yêu ngươi, hoặc là cho ngươi yêu ta, điều này có thể nói rõ một vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play