Cảnh tượng quỷ dị, thần kỳ đến khó tin như vậy, ngay cả Ma quân và Ngũ y thiên hạ đều không hiểu được là thế nào, giờ khắc này, các nàng cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì cả ba Trần Lạc đều đang như phát rồ nhằm về phía núi Táng Cổ. Tứ y thiên hạ lại ra tay, bởi vì không biết người nào là thật, người nào là giả, thế nên bọn họ đồng thời ngăn cản cả ba Trần Lạc, các đại năng giả ẩn giấu trong bóng tối cũng là như vậy.

Thẩm phán chi nguyên cuồn cuộn không ngừng, càng lúc càng nhiều, cho đến lúc này có tới hai mươi bảy đạo thẩm phán chi nguyên đang thẩm phán Ma quân Thất Dạ, còn thẩm phán trên người Trần Lạc cũng là hai mươi bảy đạo, thẩm phán dù sao cũng là thẩm phán, mặc cho Ma quân Thất Dạ mạnh tới đâu, cũng không thể mạnh hơn được ông trời, hai mươi bảy đạo thẩm phán đang thẩm phán thân thể hắn càng lúc càng mờ dần, ngay cả ý thức cũng mơ hồ, nhưng hắn vẫn bảo vệ Trần Lạc như trước, cho Trần Lạc thuận lợi tiến vào núi Táng Cổ.

Ma quân Thất Dạ là như vậy, Trần Lạc sao không thế, ba đạo phân thân là còn bài chưa lật của hắn, trước giờ vẫn không có lấy ra, lần này thẩm phán giáng lâm không thể không lấy ra, nguyên còn tưởng rằng sau khi lấy ra phân thân có thể chia sẻ một chút với mình, nhưng lấy ra rồi mới biết mình đánh giá ông trời quá thấp. Sau khi lấy ra phân thân, uy lực thẩm phán chẳng hề nhỏ đi một phần, khác biệt duy nhất chính là trước đó có một mình hắn bị thẩm phán, nhưng hiện tại cả hắn và phân thân đều bị thẩm phán, hơn nữa vì thế đã có một đạo phân thân bị thẩm phán cho hỏng, hiện tại chỉ còn lại hai đạo, nhưng có vẻ cũng không kiên trì được bao lâu.

Núi Táng Cổ gần trong gang tấc, cách xa không tới một thước, nhưng Trần Lạc không thể động đậy, mặc kệ Thất Dạ và Đường Phi một mực mở đường thay hắn, nhưng hai mươi bảy đạo thẩm phán chi nguyên vẫn đang thẩm phán điên cuồng, còn có Tứ y thiên hạ ra sức ngăn cản, đại năng giả ẩn nấp trong bóng tối cũng chưa hề ngừng tay.

Ầm! Lại một Trần Lạc bị thẩm phán biến thành tro bụi.

Hai mươi bảy đạo thẩm phán kia, trong đó có một vài đạo là nhằm vào linh tượng khủng bố của Trần Lạc, cùng với đó còn có biến dị chi linh, còn có long linh thủ hộ và tinh thần chi hồn, thậm chí còn có linh hải Giới, có thể còn có linh hồn hư vọng của hắn nữa, thậm chí là phân thân hố đen. Nhưng tính đi tính lại, cộng vào cũng không đủ tới hai mươi bảy tội trạng, coi như tính cả pháp tắc tự nhiên, tội lỗi vượt chế cũng không đủ, vì sao lại hạ xuống nhiều thẩm phán như vậy? Lẽ nào đúng như Thất Dạ từng nói, chính mình đã sinh ra một thân tội lỗi bản gốc?

Nhưng mẹ nó, tội lỗi bản gốc là thứ gì? Tại sao lại kéo đến nhiều thẩm phán như vậy?

Trần Lạc không biết cũng không nghĩ ra, bởi vì giờ khắc này ý thức của hắn đã bắt đầu mơ hồ, tưa duy bắt đầu ngổn ngang, hắn cảm giác được mình sắp chết rồi, loại cảm giác này phi thường cường liệt, đặc biệt là khi đạo phân thân cuối cùng bị thẩm phán, cảm giác càng cường liệt hơn, đó chính là cảm giác sắp chết. Có người nói, khi sắp chết, người ta sẽ nghĩ lại một kiếp này, tựa hồ thật sự như vậy, kiếp này của hắn, kể từ khi có ý thức, từ khi đi theo sư phụ học tập trận pháp đầu tiên, từ khi tiến vào Tiểu La Thiên, tiến vào học phủ Trung Ương, lần thứ nhất nghịch thiên, lần thứ hai nghịch thiên… Tựa hồ tất cả những trải nghiệm đã đi qua trong kiếp này, tất cả đều được hắn nhớ lại như một lượt khói phù vân.

Có tiếc nuối sao? Tựa hồ cũng không có gì đặc biệt đáng để tiếc nuối?

Không đành sao? Tựa hồ cũng không có gì đặc biệt.

Tiếc nuối duy nhất hẳn là hắn không vào được núi Táng Cổ, không giải được mối nghi hoặc trong lòng. Điều không đành lòng suy nhất, cũng là không nỡ buông bỏ tình nghĩa huynh đệ với Thất Dạ và đám người Tần Phấn, còn có cảm tình với chúng nữ nhân như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.

Chờ chút! Tại sao lại là nữ nhân.

Đáng chết. Lần này mình chết là chết ở trong tay bốn nữ nhân kia, Tứ y thiên hạ tuy không có trực tiếp giết hắn, nhưng cũng không kém là bao.

Lại là nữ nhân, tại sao lại thế?

Trần Lạc không biết, hắn cảm giác mình thật giống như đã trải qua loại chuyện như vậy, giống như đã chết rất nhiều lần, hơn nữa cảm giác mỗi lần mình chết đều là chết ở trong tay nữ nhân, vì sao lại có loại cảm giác này, chính hắn cũng không biết.

Hắn cảm thấy nếu như mình còn có kiếp sau, nhất định sẽ không dính líu quan hệ với bất luận nữ nhân nào, cũng không muốn thông đồng với nữ nhân nào. Mẹ nó, thật loạn, cái gọi là nhân quả báo ứng, đây cũng không biết là kiếp trước nợ tình gì ai, dẫn đến Tứ y thiên hạ không tiếc hết thảy, nhất đỉnh phải đẩy mình vào chỗ chết.

Nợ đời sớm muộn gì cũng phải trả, chỉ là thời gian mà thôi.

Muốn chết phải không? Vậy thì thế đi.

Không biết…

Ý thức Trần Lạc dần dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn cảm thấy nếu cứ như vậy chết đi rồi, thực sự là quá oan uổng, hắn không biết vì sao Tứ y thiên hạ cứ phải liều mạng ngăn cản mình, cũng không biết những đại năng giả trên Thiên Đường kia vì sao hi vọng mình chết, ngay cả ông trời vì sao phải giáng xuống nhiều thẩm phán như vậy, hắn đều không biết, nếu cứ thế chết đi rồi, có quá nhiều quá nhiều không cam lòng, nhưng không cam lòng thì phải làm sao đây?

Có cảm giác tử vong không chỉ riêng Trần Lạc, tương tự còn có Ma quân Thất Dạ. Lúc ở biển vô tận gặp phải mười đạo thẩm phán, hắn nghiền nát hư không bước vào thế giới này, thẩm phán lại tăng cường lên tới hai mươi bảy đạo, vừa mới bắt đầu cả thân thể và linh hồn còn có thể chống chịu được, nhưng theo thời gian qua đi, thân thể dĩ nhiên ở vào biên giới tan vỡ, ý thức theo đó cũng mơ hồ, chỉ có cánh tay trái hắc ám vẫn lập lòe ánh sắc hắc ám bá đạo tuyệt luân.

Về phần Đường Phi, vì thủ hộ Trần Lạc nên vẫn khổ sở dây dưa với Tứ y thiên hạ, đánh tới lúc nảy ồi, thân ảnh đã hóa thành một vệt yên vụ, dù vậy vẫn khiến người ta không thể không than thở Đường Phi cường hãi, phải biết rằng ở đây cũng không phải bản tôn của nàng, chỉ là một vệt tàn thức, có thể dùng một vệt tàn thức giao thủ lâu như vậy với Tứ y thiên hạ, đủ để chứng minh độ khủng bố của Đường Phi, nhưng tàn thức dù sao vẫn là tàn thức, vẫn không đủ giúp nàng chống cự nổi Tứ y thiên hạ.

Có thể nhìn ra được, giờ khắc này, bất kể là Đường Phi, Ma quân Thất Dạ hay bản thân Trần Lạc đều đã là cung giương hết đà, cho dù Tứ y thiên hạ và những đại năng giả ẩn nấp kia không còn rat ay ngăn cản, cả ba tựa hồ cũng không vào được núi Táng Cổ. Đường Phi thì không nói, về phần Trần Lạc và Ma quân Thất Dạ, từng người bọn họ vẫn đang bị hai mươi bảy đạo thẩm phán từng giờ từng khắc thẩm phán, hơn nữa bất kể là Tứ y thiên hạ hay những đại năng giả ẩn nấp sau màn, bọn họ vẫn chưa hề dừng tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play