- Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ chịu nghe chúng ta sao?

- Không nghe cũng phải nghe, nhất định phải khuyên bảo bọn họ.

- Được rồi, coi như chúng ta khuyên nhủ bọn họ, nhưng phần Trần Lạc thì sao đây? Phải khuyên hắn thế nào? Hiện tại tiểu tử này chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào.

- Tận lực trì hoãn, trì hoãn tới khi phong ấn Táng Cổ hiện thế ở chỗ này.

- Phủ chủ, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Ngụy đại tổng quản suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu như chuyện thật sự không có cách nào cứu chữa thì phải làm sao bây giờ? Nơi này có không ít học viên và đoàn vinh quang của học phủ chúng ta, đương nhiên, chúng ta có thể yểm hộ bọn họ rút đi, nhưng đám người bị Trần Lạc nhốt lại bên trong phải làm sao? Bọn họ đều là thiên kiêu học phủ chúng ta, hơn nữa còn là hơn sáu mươi người, thiên tư những người này đều vô cùng ưu tú, không biết bao nhiêu năm mới xuất hiện một vị, vì bồi dưỡng bọn họ, học phủ chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nếu bọn họ chết, chúng ta phải bàn giao với bên trên như thế nào?

- Chuyện đến nước này cũng chỉ còn cách cố hết sức.

Đối với vấn đề này, Hách Thiên Nhai cũng cảm thấy đau đầu.

- Ngươi nói đám nhóc con này hư hỏng thì cũng thôi, đang yên đang lành cứ thành thật chờ phong ấn Táng Cổ hiện thế là được, coi như chúng nhìn Trần Lạc không vừa mắt, chờ sau khi phong ấn Táng Cổ hiện thế rồi động thủ cũng được, cứ nhất định phải tham gia trò vui hạ độc thủ, không có chuyện gì cũng tự đi kiếm chuyện, lần này ăn phải thiệt thòi rồi chứ? Người chết, người thương, người tàn, quan trọng là hiện tại vẫn chưa xong, nhìn dáng dấp tiểu tử kia căn bản sẽ không bỏ qua, có quỷ mới biết đến tột cùng là hắn muốn làm gì.

- Các ngươi nói xem, lời Đồ lão tà nói là thực sao? Thực sự là phong ấn Táng Cổ đã hiện thế, những đại lão bá chủ kia cũng đã đang chờ dưới chân núi phong ấn Táng Cổ?

- Hẳn là đúng rồi, những đại lão bá chủ kia đều là nhân vật cấp bậc đại tông sư, tu vi đạt đến trình độ như bọn họ, trình độ hiểu biết với tự nhiên không phải những người như chúng ta có thể so sánh.

- Nếu nói như thế, các vị đại lão bá chủ sắp chạy tới cũng là thực? Đã là vậy, không biết Lạc gia tại sao còn không chạy? Đây không phải là chờ chết sao.

- Xem ra Lạc gia thật giống như đã mất đi lý trí, ài, không biết hôm nay hắn có phải chết ở đây khong nữa.

- Hẳn là sẽ đi, linh tượng và biến dị chi linh của Lạc gia tuy rằng cường hãn, nhưng dù sao vẫn chưa có trưởng thành, tình huống của hắn hiện giờ giống như một đứa bé ngẫu nhiên nhặt được một món thần khí, tuy rằng thần khí lợi hại, nhưng căn bản không cách nào phát huy ra uy lực của thần khí, huống chi chuyện đã nháo đến nước này, rất nhiều trưởng lão và đoàn trưởng của mấy chục đoàn vinh quang có lực ảnh hưởng trên thế giới đều bị hắn đánh cho nửa sống thiếu chết, còn có những thiên kiêu kia của nội viện Trung Ương và Lang gia cảnh địa, các đại lão bá chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trăm vạn quang vinh giả tụ tập tại vùng biên hoang đều đang nghị luận sôi nổi về việc này, cái gọi là xem trò vui không ngại chuyện lớn, ngược lại nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, hiện tại phong ấn Táng Cổ còn chưa hiện thế, ai cũng không muốn bỏ qua một hồi đại kịch lớn thế này. Trong số họ có không ít người là vinh quang giả của mười đại đoàn vinh quang, thấy đoàn trưởng và trưởng lão của mình cũng đều quỳ ở đó, trong lòng bọn họ có lẽ sẽ rất khó chịu, nhưng cũng chỉ là khó chịu mà thôi, trừ đó ra không còn gì khác. Có lẽ có người có cùng cảm giác vinh quang giả đồng lòng, nhưng càng nhiều hơn là không có, bởi vì rất nhiều người đều biết rõ, giữa mình và đoàn vinh quang của mình chỉ có quan hệ lợi ích, trong đó có rất nhiều người thậm chí chưa từng gặp mặt mấy lần với những vị đoàn trưởng và trưởng lão kia, chẳng có mấy ai sẽ đi liều mạng vì bọn họ, đặc biệt là Lạc gia lại biến thái như thế, tựa như Ma thần quân lâm, ngay cả bậc đại tông sư như Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà tới khuyên nhủ đều không khuyên nổi, bọn họ làm gì có ai dám xông lên.

Trăm vạn vinh quang giả đangnghị luận sôi nổi, cũng không biết là ai hô lên một câu, mọi người lập tức lấy ra linh thức nhìn lại xung quanh, bất ngờ phát hiện có mấy chục đạo nhân ảnh đang bay nhanh đến như sao băng tại hư không, tốc độ cực nhanh, gần như là tới trong chớp mắt. Khi những người này xuất hiện ở vùng biên hoang, mọi người mới ý thức được lời Đồ lão tà nói là sự thực, có thể phong ấn Táng Cổ đã thực sự hiện thế, bởi vậy những người chạy tới này không ngoại lệ đều là cao thủ nổi tiếng gần xa trên thế giới hiện tại, hoặc đều là nhân vật cấp đại tông sư như Hách Thiên Nhai, không thì cũng là Vu sư đại thần thông như Đồ lão tà, còn có cả Trận sự đại tự nhiên, mỗi một người đều là dạng nhân vật quát tháo phong vân, là dạng người nắm quyền ẩn thân trong hậu trường.

Trong đó có người là đại lão chấp chưởng nội viện Trung Ương, cũng có người là đại lão chấp chưởng Lang gia cảnh địa, đồng thời còn có các đại lão của mười đại đoàn vinh quang.

Khi những người này đến, cũng giống như đám người Hách Thiên Nhai, Đồ lão tà trước đó, khi vừa mới nhìn thấy linh tượng che kín bầu trời trong hư không, cùng với biến dị chi linh cuồng bạo hung tàn, sắc mặt bọn họ đều biến đổi lớn, tựa như không thể tin được một màn này, lại nhìn mấy trăm vị trưởng lão, đoàn trưởng, một chúng thiên kiêu đều quỷ dị quỳ dưới mặt đất, sắc mặt các vị đại lão lập tức từ chỗ khiếp sợ chuyển thần chấn nộ.

Lúc này, đám người Hách Thiên Nhai lập tức xông lên ngăn lại.

- Chư vị, không nên nổi giận, hãy nghe ta nói một lời.

Tuy nói Hách Thiên Nhai là phủ chủ học phủ Trung Ương, bất luận tu vi thực lực hay địa vị đều là phi phàm, nhưng đối diện với những người không thua kém hắn chút nào kia, huống chi cả đám đang quỳ dưới kia đều là người có quan hệ trực tiếp với bọn họ, nhìn kẻ chết người tàn, các vị đại lão này nào còn hơi sức nghe hắn dài dòng, vì thế ngay cả đại lão nội viện Trung Ương cũng không thèm nghe, trong đó phó viện trưởng nội viện Trung Ương là Mục Liên Sinh càng quát lên:

- Hay cho Hách Thiên Nhai nhà ngươi, chỉ vì một tên Trần Lạc, dĩ nhiên dám hi sinh hơn mười vị thiên kiêu của học phủ chúng ta.

Chuyện liên quan đến Trần Lạc, cao tầng học phủ Trung Ương từ sớm đã nảy sinh chia rẽ, đám người Hách Thiên Nhai cho rằng Trần Lạc có tiềm lực vô hạn, đáng giá ra sức bồi dưỡng, còn nội viện Trung Ương thì lại cho rằng Trần Lạc quá mức nghịch thiên, thiên địa không chứa nổi. Nói đến học phủ Trung Ương phát sinh chia rẽ vì Trần Lạc, cũng không bằng nói là phát sinh chia rẽ vì Vân Đoan, Hách Thiên Nhai và nội viện Trung Ương Mục Liên Sinh chính là đại biểu điển hình cho hai phái kể trên, không chỉ học phủ Trung Ương là như vậy, các thế lực lớn trên thiên hạ cơ bản đều chia thành hai phái, một phái là phản đối Vân Đoan, phái còn lại là ủng hộ Vân Đoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play