- Hắn là Mộ Vân Không!

Khi Miêu Hoành nói ra cái tên Mộ Vân Không này, Lâm Ngọc Sơn đang cúi đầu thưởng thức rượu thần tình bỗng nhiên ngẩn ra, vẻ ngạo nghễ cũng biến mất trong nháy mắt, chỉ có vô số kinh ngạc không kể xiết, còn Niệm Kiều càng giật mình không ngớt, phảng phất như khó có thể tin được, miệng nhỏ mấp máy, nói:

- Mộ Vân Không? Một trong mười đại thiên chi kiêu tử?

- Chính là hắn.

Thiên chi kiêu tử là một loại vinh quang cá nhân vô thượng trên thế giới, loại vinh quang này bắt nguồn từ đám mây, bởi vì cách mỗi mười năm đám mây sẽ tuyển ra mười vị kỳ tài xuất chúng của thế giới này gia nhập vào đám mây, thế nên, những người này được gọi là thiên chi kiêu tử. Mộ Vân Không cũng là một trong thiên chi kiêu tử được tuyển chọn tại mười năm trước, đồng thời cũng là một trong các nhân vật thủ lĩnh của Trung Ương nội viện.

- Nghe nói Mộ Vân Không thức tỉnh chính là đại đạo Kim thân độc nhất vô nhị, linh hải Bàn Thạch biến dị song thuộc tính, một đường tu hành trải qua ba đại cảnh giới đại viên mãn mười chuyển, mươi luân, mười diệu, vô cùng đáng sợ…

Lần này Lâm Ngọc Sơn không còn toát ra vẻ mặt xem thường, tuy hắn ngạo nghễ tự phụ, nhưng cũng biết mình so với mười đại thiên chi kiêu tử chênh lệch tới cỡ nào, dù vậy, hắn vẫn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Trong mười đại thiên kiêu đời trước, ta chỉ thừa nhận đại ca Thương Vô Tà, còn những người khác, ha ha… Sợ rằng chỉ là hư danh.

Thương Vô Tà cũng là một trong mười đại thiên kiêu đời trước, hơn nữa còn là một vị có giá trị bản thân và danh tiếng cao nhất. Nhìn trong thiên hạ, có ai không biết Đại Địa Tử Thương vô Tà mở ra linh hải Đại Địa sinh sôi liên tục?

Miêu Hoành nói:

- Ta thừa nhận Thương Vô Tà cố nhiên tuyệt vời, bất quá mỗi người trong mười đại thiên chi kiêu tử đều là người có đại ngộ tính, đại tư chất, đại tạo hóa, tụ tập rất nhiều thành tựu cùng kiêm, là con cưng của trời cao, thực lực tu vi đều thâm sâu khôn lường.

Niệm Kiều si ngốc nhìn Mộ Vân Không tao nhã như ngọc ngồi bên trong nhã gian, ánh mắt có chút si mê, rù rì nói:

- Trời ơi, không nghĩ tới ta sẽ gặp một vị trong mười thiên chi kiêu tử, hơn nữa còn là Mộ Vân Không, ta ngưỡng mộ hắn từ lâu rồi.

- Cũng không phải là một vị, là hai vị.

- Còn có ai? Sẽ không phải là Thương Vô Tà chứ?

Niệm Kiều gần như hưng phấn đứng lên, đưa mắt nhìn chung quanh.

- Không phải Thương Vô Tà, mà là Hiên Viên Đồng.

Miêu Hoành nói:

- Khi chúng ta đang đi vào, ta nhìn thấy Hiên Viên Đồng đi ra khỏ nhã gian của Mộ Vân Không.

- Ta từng nghe nói qua cái tên Hiên Viên Đồng này, nghe nói người ta đẹp như thiên tiên, được xưng danh là nữ thần.

Lâm Ngọc Sơn phẩm rượu ngon, nghi hoặc nói:

- Chỉ là trong ấn tượng của ta, không phải Hiên Viên Đồng là Trận pháp giới bảy mày sao?

Miêu Hoành không có mở miệng, Niệm Kiều giành trước một bước, nói:

- Vừa nhìn liền biết ngươi chưa từng nghe qua cố sự về Hiên Viên Đồng, mười năm trước Hiên Viên Đồng rất là lợi hại, nữ trung hào kiệt, trong mười đại thiên chi kiêu tử có một nửa đều là bại tướng dưới tay nàng, bất quá sau đó nghe nói nàng ngưng tụ một đạo linh tượng quỷ dị, từ đó về sau cũng không còn thấy Vu pháp của nàng. Có người nói Hiên Viên Đồng ngưng tụ chính là dị tượng không trọn vẹn, con đường Vu pháp xem như là đến cùng, thế nên mới chuyển tu Trận pháp, sau đó được khen là một trong Trận pháp giới bảy màu.

Thành tựu dị thượng chẳng hề giống thứ gì, dẫn đến con đường tu hành đi đến cuối, chuyện như vậy rất thông thường tại thế giới Huyền Hoàng, chỉ là chuyện này phát sinh trên người Hiên Viên Đồng khiến khi đó không ít người cảm thấy tiếc hận. Bất quá cũng có đồn đại, nói dị tượng Hiên Viên Đồng không phải là phế tượng không trọn vẹn, mà là mạnh mẽ quá đáng, không cách nào điều động, thế nên Hiên Viên Đồng mới không dễ dàng vận dụng Vu pháp, còn cách nói nào là thực, ai cũng không rõ ràng, chỉ là theo thời gian trôi qua, sau mười năm, mọi người đã sớm quên mất Hiên Viên Đồng từng là một trong mười đại thiên chi kiêu tử, chỉ biết nàng là một Trận sư lang thang sâu không lường được, một trong Trận pháp giới bảy màu đại danh đỉnh đỉnh.

- Trường gian sóng sau đè sóng trước, một đời càng mạnh hơn một đời.

Miêu Hoành thở dài, hắn dĩ nhiên sắp tới bốn mươi tuổi, trải qua ba mươi sáu mùa xuân thu, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tự có cảm ngộ về nhân sinh lẫn tu hành.

Hắn không phải thiên kiêu gì đó, một không thức tỉnh, hai không có linh hải Bàn Thạch gì, tu hành hoàn toàn là tự mình bước lên từng bước, hắn cũng không chút ước ao được thiên tư ngút trời như những người kia. Bởi vì sống càng lâu, hắn càng biết, thiên tư ngút trời cố nhiên có khởi điểm cao hơn người khác, tu hành nhanh, đồng thời chết cũng nhanh. Khi những huyết mạch kia thức tỉnh, linh hải bàn thạch, thành tựu linh tượng có lẽ sẽ khiến thực lực trở nên rất cường đại, nhưng những thành tựu này đều có tai hại, sẽ dẫn đến tầng tầng đau khổ trên con đường tu hành. Có một số người được thuận buồm xuôi gió, tiếp tục phát triển, còn đại đa số những thiên tư cao ngất kia đều khó tránh khỏi vận rủi, nói không hề khoa trương, sự thực xác thật là thế. Thời đại của Miêu Hoành cũng có rất nhiều thiên kiêu, nhưng sống được đến lúc này thì còn được không mấy, chỉ có mấy người Táng Hoa.

- Lần gần nhất đám mây lựa chọn mười đại thiên chi kiêu tử là tám năm trước, còn có hai năm nữa đám mây sẽ lựa chọn một lần nữa, không biết mười đại thiên chi kiêu tử lần này sẽ là ai.

Lâm Ngọc Sơn tự cho mình siêu phàm, lại thức tỉnh huyết tộc chi mạch, tự nhiên cũng muốn dương danh lập vạn, trở thành thiên chi kiêu tử của thời đại này.

- Thế hệ chúng ta so với trước đó càng nhiều thiên kiêu hơn, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, Lạc Anh, Hoàng Tuyền, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, cẩn thận ngẫm lại đúng là rất nhiều. Đây mới chỉ là giới Vu pháp, nếu thêm vào thiên kiêu giới Trận Pháp còn có Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Phi Dương, Tiêu Vị Nhiên, Diệp Thiên, Phương Thiếu Khanh, trời ơi, thực sự không đếm hết được…

- Quả thực nhiều lắm, đây vẫn chỉ là những người nổi danh, phải biết còn có rất nhiều thiên kiêu nhưng làm người rất biết điều, tỷ như Ngạo Phong, Lãnh Cốc, còn có một người hình như tên Tần Phấn, đều lợi hại ghê gớm.

- Ngươi nói những người này có nhiều thật giả lẫn lộn, chỉ là hư danh mà thôi.

Lâm Ngọc Sơn rất cao ngạo, chí ít, những người Niệm Kiều nhắc đến kia, trong đó có hơn một nửa hắn đều không đặt trong mắt, căn bản là khinh thường, nói:

- Nếu hai năm trước ta tiến vào học phủ Trung Ương, e là…

- E là thế nào?

Niệm Kiều cũng hứng thú nhìn hắn.

Lâm Ngọc Sơn hơi cười nhạt, nói:

- Thôi, coi như ta chưa hề nói, ngược lại ta sẽ không tiến vào học phủ Trung Ương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play