Thật là có thứ ngựa quỷ quái như thế? Trần Lạc có chút hoài nghi, sau đó suy nghĩ vẫn nên thử một lần cho thỏa đáng. Chờ trong lòng bình ổn lại, đang muốn hô hoán Đạp Lãng, bỗng cảm thấy không đúng, bởi vì hắn phát hiện bên người ẩn giấu một đạo linh tức, linh tức này rất yếu ớt, nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra được.

- Lạc gia, thế nào?

Lãnh Cốc không rõ ràng tình hình, nghi hoặc hỏi.

- Có một người vẫn đi theo chúng ta.

- Một người? Đi theo chúng ta? Là ai?

Lãnh Cốc nhìn chung quanh, đồng thời cũng lấy ra linh thức tra xét, nhưng chẳng phát hiện được điều gì. Tần Phấn cũng như thế, tương tự chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì, nhưng hắn tin tưởng Trần Lạc, lập tức cảnh giác, ngay sau đó, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, là một người phụ nữ ung dung đoan trang, phong hoa tuyệt đại, tựa như hạng nữ nhân mẫu nhi thiên hạ. Thấy nữ nhân này, Lãnh Cốc thực tại sợ hết hồn, sắc mặt chợt biến, không phải người khác, chính là Táng Hoa.

Trần Lạc nhìn Táng Hoa, biết được chính mình làm mấy đi con ngựa Đạp Lãng khiến tâm thần không yên, thế nên trước đó không thể phát hiện ra, nếu không phải nhớ tới lời Thất Dạ, khiến trong lòng bình ổn lại hô hoán Đạp Lãng, e sợ hiện tại cũng không biết nàng này đang theo dõi mình.

Làm mất đi Đạp Lãng, tâm tình Trần Lạc hiện tại đang rất khó chịu, hắn cũng không thèm chơi trò mèo vờn chuột với nàng này nữa, mặc dù biết tu vi đối phương có thể rất cường đại, có thể còn cường đại hơn so với tưởng tượng, nhưng chỉ là vậy thôi, hắn không sợ, không hề sợ chút nào. Không vui nói:

- Ngươi theo ta làm gì, thế nào? Đồ vật bị gia đây cướp được, không phục muốn đi đoạt lại sao? Vậy thì phóng ngựa tới đây đi.

Khi Trần Lạc nói ra lời này, Tần Phấn và Lãnh Cốc ở bên cạnh nghe tới hãi hùng khiếp vía, sắc mặt liên tục biến đổi. Táng Hoa là nhân vật cỡ nào, đây chính là trụ cột của Kiếm Và Hoa Hồng, bất kể thân phận bối cảnh hay thực lực tu vi đều tuyệt đối là đại kiệt xuất đương thời, trong thiên hạ, thử hỏi có ai dám đứng trước mặt xưng là “Ông đây”? Không có, tuyệt đối không có, sợ là trong đám mây cũng không có.

Thế nhưng hiện tại, Lạc gia dám. Hắn không những dám xưng “Ông đây” trước mặt nữ nhân này, còn nói cho nàng phóng ngựa tại đây.

Lãnh Cốc rất muốn hỏi Lạc gia một chút, có phải lão gia ngài điên rồi không? Nghĩ mình sống đủ lâu rồi? Hắn nghĩ đến Lạc gia mất hết tu vi, tuy rằng lại bắt đầu ngược tu Phật pháp, nhưng cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, tuyệt đối không thể là đối thủ của Táng Hoa, người ta thế nhưng đã gặp qua chủ nhân Hư Không vô tận, đừng nói Lạc gia ngươi mất hết tu vi, cùng nói Lạc gia ngài bắt đầu ngược tu Phật pháp, dù lão gia ngài vẫn còn tu vi, dù lão gia ngài tinh thông phật pháp, chỉ sợ còn xa mới là đối thủ của nữ nhân này.

- Lạc gia, ngài…

Lãnh Cốc rất muốn nhắc nhở Trần Lạc, nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, lại nghĩ không biết nên mở miệng thế nào, còn Tần Phấn đứng bên cạnh cũng tím xanh mặt, hắn tại trong cấm địa chùa Cổ Lan đã thấy Trần Lạc động thủ, cũng suy đoán tu vi Trần Lạc có thể vẫn còn, nhưng mặc dù là vậy, muốn đi khiêu khích Táng Hoa thì quá bết bát… Bởi vì hắn biết thân phận Táng Hoa không chỉ là thủ lĩnh Kiếm Và Hoa Hồng, còn có loại liên quan nào đó với Cửu Thiên, đúng vậy là Cửu Thiên, là chỗ ở của Thần linh trong truyền thuyết, ngay cả ba đại thế lực tập quyền trung tâm cũng kiêng kỵ nàng ba phần, một nữ nhân như vậy, Trần Lạc không chỉ xưng “Ông đây” trước mặt người ta, còn hô nàng phóng ngựa qua đây, chuyện này…

Tần Phấn và Lãnh Cốc đều như kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng kỳ quái chính là, Táng Hoa ở đối diện nghe được Trần Lạc khiêu khích, tựa hồ cũng không có tức giận, trên dung nhan tuyệt sắc vẫn treo đầy nghi hoặc và không thể tin tưởng được, nàng rất kinh ngạc gia hỏa này dĩ nhiên có thể phát hiện, thế nhưng khiến nàng toát ra vẻ mặt không thể tin tưởng được không phải vì nguyên nhân này, mà hai chữ Lạc gia.

- Bọn họ gọi ngươi là Lạc gia? Đừng nói với ta ngươi chính là Trần Lạc trước sau lấy Vu pháp và Trận pháp thành tựu hai lần Đại tự nhiên thẩm phán, hai lần đối nghịch Đại thương thiên?

Táng Hoa rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng hỏi.

- Thế thì sao?

Ngay từ đầu, Trần Lạc chẳng hề có ý giấu diếm thân phận của mình, hắn chẳng việc gì phải làm thế.

Thấy gia hỏa này chính miệng thừa nhận, thần tình Táng Hoa ngẩn ra, tự như đọng lại, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt từ chỗ không cách nào tin tưởng đến chỗ khó mà tin nổi, nói:

- Không trách được lúc ta nhìn thấy ngươi cảm giác rất quen mặt, nguyên lai ngươi thực sự là Trần Lạc kia, bất quá theo ta được biết hai năm trước đây, ngươi lấy Vu pháp nghịch thiên, bị đại thẩm phán mất hết, trong đó có bao gồm cả ba đạo phân thân độc nhất vô nhị của ngươi, lực lượng biến dị vô song, còn có linh tượng gọi ra thiên triệu, nhưng tại cấm địa chùa Cổ Lan, ngươi lấy ra sức mạnh, nếu như ta suy đoán không sai, đúng là lực lượng biến dị của ngươi. Ta thất rất hiếu kỳ, ba đại thành tựu nghịch thiên của ngươi trong lĩnh vực Vu pháp rõ ràng bị thẩm phán, vì sao còn có thể lấy ra lực lượng biến dị, hơn nữa lực lượng biến dị của ngươi vẫn…

Hiển nhiên, Táng Hoa không hề xa lạ với cái tên Trần Lạc, hơn nữa tựa hồ còn hết sức quen thuộc, ngay cả ba đại thành tựu trong lĩnh vực Vu pháp của Trần Lạc cũng biết rõ ràng, chỉ là Lãnh Cốc bên cạnh nghe có chút mộng, trước đó khi ở cấm địa chùa Cổ Lan, khi Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý thi triển đại thần thông, hắn không chịu nổi nên đành rời khỏi, sau khi hội họp với Tần Phấn, vốn muốn hỏi thăm, kết quả Tần Phấn giống như bị việc gì đó đả kích, dọc đường đi vẫn trầm mặc không nói. Giờ khắc này thấy Táng Hoa nói khiến hắn trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng.

Có ý gì? Khi trong cấm địa chùa Cổ Lan, Lạc gia lấy ra lực lượng biến dị kia của hắn? Không thể chứ, ba đại thành tự nghịch thiên của Lạc gia rõ ràng bị thẩm phán, lời này trọng miệng Táng Hoa nói ra, thật giống như sự thật, lại liên tưởng đến vẻ mặt Tần Phấn sau khi ra khỏi di tích chùa Cổ Lan, trong lòng Lãnh Cốc hơi hồi hộp một chút, ngơ ngác nhìn Trần Lạc.

- gia đây muốn lấy ra thì lấy ra, ngươi quản được à?

Trần Lạc không có tâm tình dài dòng với nàng, quát lên:

- Muốn đánh thì ra tay đi, không lắm lời nhiễu chuyện.

- A, thật giống với lời đồn là tên tùy tiện ghê gớm, bất quá ta rất hiếu kỳ lực lượng biến dị của ngươi không có biến mất, như vậy ba đạo phân thân độc nhất vô nhị của ngươi, còn linh tượng gọi ra thiên triệu của ngươi nữa, có phải hay không cũng không bị thẩm phán đây?

- Thử rồi chẳng phải sẽ biết sao?

Trần Lạc một bên cẩn thận đề phòng, đồng thời cũng âm thầm hô hoán Đạp Lãng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play