Trần Lạc không để ý đến các nàng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, nói đến hai bà nhi này cũng thật độc ác, một người lấy ra Thái Thượng Xích Lôi đỉnh cộng thêm chín đạo Huyền Âm chi long, một người nhẹ như mây gió lấy ra một Phạm Nguyệt Hồng Liên mạnh mẽ luyện hóa, Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý hiện tại vặn vẹo mơ hồ, đã biến thành một chùm sáng vàng rực rỡ.
Hiển nhiên, dưới sự liên thủ áp chế của hai người, Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý đã triệt để biến trở thành một vệt phật ý, lúc này không ra tay còn chờ đến khi nào? Trần Lạc đạp lớn một bước, lắc mình lên phía trước, hai tay múa may, bỗng nhiên mở ra! Rào, toàn bộ lỗ chân lông mở ra, mỗi một lỗ chân lông diễn sinh ra một vòng xoáy thôn phệ, khắp toàn thân đủ chín trăm chín mươi chín vạn vòng xoáy thôn phệ.
- Đây là… Thôn Thiên Phệ Địa?
Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm liếc mắt liền nhận ra thủ đoạn Trần Lạc thi triển, hai nàng ngơ ngác không ngớt, không biết gia hỏa bề ngoài xấu xí này vì sao ngay cả kỳ công như Thôn Thiên Phệ Địa cũng hiểu, hơn nữa nhìn qua thấy đã tu luyện lô hỏa thuần thanh, hô hấp hít thở đều có thể thôn phệ.
Thôn Thiên Phệ Địa được khen là kỳ công thiên hạ, cũng không phải uy lực bộ công pháp này cường đại cỡ nào, chỉ bởi vì sau khi tu luyện có thể thôn phệ vạn vật thiên địa. Đúng vậy, là vạn vật, chỉ cần ngươi dám, cái gì cũng có thể thôn phệ, chính vì thế, từ xưa đến nay người tu luyện bộ công pháp này không có một ai sống sót thuận lợi, cuối cùng đều bạo thể chết vì tham niệm.
Nguyên bản Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý đang bị Thái Thượng Xích Lôi đỉnh của Tuyết Thiên Tầm và Phạm Nguyệt Hồng Liên của Táng Hoa chia cắt luyện hóa, sau khi Trần Lạc lấy ra Thôn Thiên Phệ Địa, cục diện lập tức phát sinh biến hóa, ngay cả thế chân vạc cũng không còn, Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý bắt đầu hướng về phía Trần Lạc, từng tia phật ý bị thôn phệ, Thôn Thiên Phệ Địa tựa như cự thú Thao Thiết điên cuồng cắn nuốt. Tình huống này xảy ra, Tuyết Thiên Tầm và Táng Hoa như may áo cho người khác, ngay cả một phần mười phật ý cũng không chiếm được.
- Thôn Thiên Phệ Địa quả nhiên không hổ là kỳ công thiên hạ, lực cắn nuốt không gì sánh kịp, không gì có thể tranh đấu.
Táng Hoa kinh thán Thôn Thiên Phệ Địa cường đại, nói:
- Tiểu tử thối, chúng ta nhọc nhằn khổ sở áp chế Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý, ngươi chẳng bỏ ra một điểm khí lực, hiện tại lại muốn đến chia chén canh ngon, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.
Noi xong, nàng chậm rãi giơ cánh tay lên, ánh sáng lấp lóe, tựa như tỏa ra một đóa hoa rưc rỡ.
Cùng lúc đó, Tuyết Thiên Tầm cũng không kiềm chế được lửa giận, sát khí lăng nhiên, quát lên:
- Bổn cung thấy ngươi cố ý tìm chết.
Xác thực, đổi lại bất cứ kẻ nào khác, mọi người đều sẽ tức giận hộc máu, trước tiên là bị gia hỏa này đoạt mất Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh không nói, hiện tại lại tới muốn cướp đoạt Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý? Ai có thể nhịn được? Ai cũng không thể, huống chi là Tuyết Thiên Tầm phách tuyệt thiên hạ? Chín đạo Huyền Âm chi long quanh thân lập tức gầm thét lên, đánh úp về phía Trần Lạc.
Trần Lạc tận mắt nhìn Táng Hoa dùng ánh sáng hoa hồng thuấn sát mấy trăm con tà ác chi linh thực lực tương đương Đại Vu sư, còn chín đạo Huyền Âm chi long của Tuyết Thiên Tầm càng cường đại áp chế Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý thành một đoàn. Mắt thấy hai nàng rat ay, một người càng tàn nhẫn hơn một người, Trần Lạc ngừng thở, mắng mẹ nó một câu, sau đó tâm niệm chớp động.
Ngao!
Rồng gầm thương khiếu.
Một đầu Thương Long màu xám diễn sinh từ hai đoàn đen trắng đan xen quấn vòng quanh thân thể Trần Lạc lên cao, đầu rồng ngửa lên, trương cái miệng rộng phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, chấn động khiến linh hồn Táng Hoa và Trần Lạc phải run rẩy.
Thứ gì vậy?
Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm sợ hết hồn, bởi vì sau khi con long linh này xuất hiện, các nàng cảm giác được linh hồn của mình đang run rẩy, long linh này dĩ nhiên muốn thôn phệ linh hồn của mình? Mặc kệ cho Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm có thân thế bất phàm cỡ nào, bối cảnh cường đại cỡ nào, thực lực biến thái làm sao, cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống nguy hiểm như thế, phải biết linh hồn là bản nguyên, há có thể không khiến người ta sợ hãi.
Chưa xong! Ngay sau đó!
Ngao!
Tựa như tiếng rống giận của hồng hoang cự thú, trong lúc nhất thời phong vân chợt biến, đại điện kịch liệt run rẩy. Ầm! Dưới chân Trần Lạc như bạo phát một trận núi lửa, dung nham cuồn cuộn trà ra, dung nham như biển gầm nuốt chửng cả tòa đại điện, như muốn đốt cháy tất cả, cảnh như đại tự nhiên diễn biến diễn hóa, đùng đùng vang vọng. Hai nàng kinh hãi thất sắc, bởi vì các nàng phát hiện khi ra tay chống đối, dĩ nhiên… Dĩ nhiên không làm nên chuyện gì, ngay cả linh thức cũng không tra xét tới.
Bất kể là Táng Hoa hay Tuyết Thiên Tầm, trình độ lĩnh vực Vu pháp của hai người tuy rằng vẫn không được xưng là tông sư, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nếu như long linh xông ra từ trên người Trần Lạc khiến cho các nàng kinh hãi thất sắc, vậy thì khi Trần Lạc lấy ra biển dung nham hung tàn đã khiến cho các nàng cảm thấy sợ hãi. Dung nham cuồn cuộn giống như một loại sức mạnh biến dị, nhưng sức mạnh biến dị kiểu gì đến ngay cả linh thức cũng không cảm ứng tới? Hơn nữa sau khi xuất hiện liền va chạm kịch liệt với đại tự nhiên, phảng phất như song phương vô cùng bài xích, là thiên địch của nhau.
Bỗng nhiên, Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm đồng thời nghĩ tới một loại khả năng. Chẳng lẽ loại dung nham biến dị này đã thoát ra khỏi đại tự nhiên?
Trong suy nghĩ của hai người, chỉ có tồn tại thoát ra khỏi đại tự nhiên, linh thức mới không cảm ứng tới, chỉ có tồn tại thoát ra khỏi đại tự nhiên mới có thể sinh ra bài xích cùng đại tự nhiên, cũng chỉ có tồn tại thoát ra khỏi đại tự nhiên, khi thi triển thần thông chống đối mới không làm lên chuyện gì. Loại cảm giác này tựa như dùng tay chạm vào không khí, hoàn toàn không chạm được, giống như tồn tại của hai thế giới, ở hai không gian không liên quan gì đến nhau.
Thoát ra khỏi đại tự nhiên? Có thể sao? Gia hỏa này có thể nắm giữ sức mạnh thoát ra khỏi đại tự nhiên sao? Hai nàng không thể nào tưởng tượng được, chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi.
Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra lại rất nhanh, tất cả những việc này phát sinh quá mức đột nhiên khiến hai người Táng Hoa và Tuyết Thiên Tầm không ứng phó kịp, một mặt long linh kia uy hiếp linh hồn các nàng, mặt khác không biết ứng đối thế nào với biển dung nham cuồn cuộn quỷ dị. Qua trong giây lát, long linh dò xét linh hồn các nàng đã biến mất rồi, biển dung nham cuồn cuộn không cách nào ứng đối cũng tiêu tán không rõ, giương mắt nhìn lên, đại điện đã biến thành tàn tạ khắp nơi, phế tích đang biến thành hoang mạc.
Đồng thời biến mất còn có gia hỏa quái lạ thần bí kia. Lại vừa nhìn, Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Ý cũng biến mất không thấy hình bóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT