Tần Phấn lắc đầu một cái, không có trả lời. Ba người vừa đi vừa tán gẫu, Tần Phấn hỏi:
- Lạc gia, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Trần Lạc còn chưa mở miệng, Lãnh Cốc đã đoạt trước trả lời:
- Lạc gia người ta đến nơi này vui đùa một chút, điện hạ, ngươi còn không biết chứ? Lạc gia hiện tại không có tu Vu pháp, không tu Trận pháp, người ta đã bắt đầu tu lại Phật pháp, trâu chưa?
- Phật pháp?
Tần Phấn dừng lại, đôi mắt nhìn Trần Lạc thật sâu, giống như muốn nhìn cho thật rõ, quả nhiên trên người Trần Lạc mơ hồ cảm giác được một cỗ phật tức hạo nhiên, trong lòng không khỏi kinh thán, Lạc gia này thực sự khiến người khác khó có thể tin được, đầu tiên là Vu pháp, sau là Trận pháp, hiện tại là Phật pháp… Hắn tu cũng quá nhiều đi.
- Thời kim cổ đến nay, phật pháp đã xuống dốc từ lâu, rất nhiều điển tịch phật pháp cũng đều thất truyền, huống hồ phật pháp chú ý đến một cái…
Tần Phấn vốn định thiện ý nhắc nhỏ Trần Lạc con đường Phật pháp này không dễ đi, tạm thời không nói tới khó tìm điển tịch Phật pháp, coi như có, Phật pháp cũng khá là cực khổ khó ngộ, đặc biệt là yêu cầu ngộ tính rất cao, tư chất thăng chắc có thể tu Phật, thứ đồ chơi này chú ý tới tuệ căn, không có tuệ căn, dù cho ngươi là kỳ tài cái thế vô song cũng không được. Hắn vốn định nhắc nhở Trần Lạc như thế, nhưng đột nhiên cảm thấy đi nhắc nhở một người từng hai lần nghịch thiên rằng con đường này không thể đi được, điều này cũng quá ngu ngốc.
Xác thực, rất ngu ngốc. Đối với một người từng hai lần nghịch thiên, còn có con đường gì hắn không thể đi? Đường gì đối với hắn là không thể thực hiện được? Không có, tuyệt đối không có.
Rất nhanh, hắn lập tức ý thức được một chuyện quái lạ rất đáng sợ như trước đó Lãnh Cốc từng nghĩ, Lạc gia này Vu pháp có thể nghịch thiên, tu Trận pháp cũng có thể nghịch thiên, không lẽ hắn tu Phật pháp cũng vẫn nghịch thiên? Nghĩ lại những hành động Lạc gia thực hiện mấy năm qua, Tần Phấn cảm thấy rất có khả năng này.
- Đừng chỉ nói ta, các ngươi thì sao, đang yên đang lành chạy đến nơi đây làm gì?
Trần Lạc có chút không chịu nổi ánh mắt hai người này nhìn mình, tựa như đang xem một dạng quái vật, khiến hắn cảm thấy cả người không thoải mái, vội vàng chuyển đề tài nói chuyện lên người họ.
- Ta và điện hạ vốn muốn đi trấn nhỏ biên hoang điều tra tin tức nơi mai táng Cổ Phong, bất quá điện hạ nói tòa di tích cổ này là di tích chùa Cổ Lan thời thượng cổ, nơi này dường như có khối bia đá ghi chép lại các chuyện đại sự diễn ra trong thượng cổ, hẳn là có thông tin về nơi mai táng Cổ Phong, thế nên chúng ta liền đến đây.
- Bia đá gì thần kỳ như thế?
- Tại thời thượng cổ, chùa Cổ Lan có một truyền thống vô cùng cổ lão, bọn họ sẽ ghi chép lại rõ ràng các chuyện đại sự diễn ra thời đó, khối bia đá này tên là Đại Ký bia, hẳn là đang ở trong cấm địa chùa Cổ Lan, đương nhiên đây chỉ là thông tin ghi chép trên điển tịch, còn thật hay giả thì ta không biết.
Trần Lạc buồn bực, chính mình tại học phủ Trung Ương cũng xem qua rất nhiều điển tịch, bên trên cũng có ghi chép liên quan đến chùa Cổ Lan, nhưng chưa bao giờ thấy nhắc qua đến Đại Ký bia, liền hỏi:
- Ngươi xem điển tịch gì, ta cũng xem qua điển tịch liên quan tới chùa Cổ Lan, nhưng trên đó không có bất kỳ ghi chép nào liên quan đến Đại Ký bia.
- Lạc gia, không phải ta nói ngài, ngài ở trong học phủ Trung Ương xem được toàn là thứ đồ chơi linh tinh, cái đó có thể gọi là điển tịch sao? Điện hạ xem là những điển tịch Hoàng Thành người ta cất giấu, đây đều là do tổ tông người ta ghi chép từng chút từng chút một mới có.
- Cũng không thể nói là như vậy.
Tần Phấn lắc đầu, cười nói:
- Tàng thư tháp của học phủ Trung Ương cũng có ghi chép về Đại Ký bia, chỉ là liên lụy tới một ít bí ẩn chưa xác định, thế nên học phủ Trung Ương cũng không công khai với bên ngoài, có vài thứ bọn họ chỉ mở ra cho đệ tử thân truyền và nội viện.
- Nguyên lai là như vậy.
Trần Lạc suy nghĩ, có thời gian nhất định phải bù đắp kiến thức về những bí ẩn này, bằng không thì đến khi tìm tới một tòa di tích cổ cũng không biết bên trong cất giấu bảo bối gì.
- Cấm địa chùa Cổ Lan ở chỗ nào, biết không?
- Lạc gia cũng muốn tin tức tìm nơi mai táng Cổ Phong sao?
- Coi như là vậy đi.
Kỳ thực Trần Lạc không những muốn biết nơi mai táng Cổ Phong nằm ở đâu, càng muốn biết thời đại thượng cổ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, có phải là bị Mạt Nhật thẩm phán chung cực hay là bị người ta mai táng đi.
- Hẳn là ở phía trước.
Việc này không nên chậm trễ, ba người tăng nhanh tốc độ đuổi tới, rất nhanh đi tới một mảnh phế tích, nhìn lại xung quanh tựa như một tòa bảo tháp cổ đổ nghiêng, bị chôn vùi trong sa mạc.
- Đi, chúng ta đi vào.
Đột nhiên, Trần Lạc bỗng cảm thấy không đúng, bởi vì hắn phát hiện một đạo nhân ảnh quen thuộc đang chạy về phía bên này, đó chính là bà nhi tại Tịch Diệt điện kia. Không suy nghĩ nhiều, Trần Lạc nói:
- Trước tiên ta biến mất một lúc, các ngươi nên làm gì cứ làm đi.
Dứt lời, trực tiếp vận dụng pháp tắc chữ “Biến” trong pháp tắc tự nhiên, hòa thành một thể với sa mạc hoang vu, biến mất không còn hình bóng.
Thấy một màn này, Lãnh Cốc kinh ngạc không thôi, Tần Phấn cũng như vậy, bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu Trần Lạc thi triển thủ đoạn gì khiến chính mình ẩn giấu triệt để như thế, lại càng không biết Trần Lạc vì sao đột nhiên phải như vậy. Đang lúc hắn còn nghi hoặc, giống như cảm ứng được điều gì đó, tiếp theo một người xuất hiện trước mặt bọn hắn, dung nhan bá tuyệt, thần tình lành lạnh, một bộ nhung trang.
Thấy Tuyết Thiên Tầm, Lãnh Cốc sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt, bởi vì lúc hắn ở học phủ Trung Ương đã bị Tuyết Thiên Tầm trừng trị ác độc một trận.
- Kính chào công chúa.
Tần Phấn nghiêm chỉnh thực hiện một lễ tiết hoàng gia, dù sao hắn chỉ là con trai thân vương, còn Tuyết Thiên Tầm lại là con gái Hoàng Đế.
Tuyết Thiên Tầm gật đầu, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi cũng tới tìm Đại Ký bia?
- Vâng.
Tuyết Thiên Tầm không tiếp tục hỏi, trực tiếp lắc mình tiến vào trong khu bảo tháp cổ giữa sa mạc hoang vu. Khi nàng rời đi, Trần Lạc biến mất lúc này lại xuất hiện, nhìn phương hướng Tuyết Thiên Tầm rời đi, tự nói:
- Nguyên lai nàng ta thực sự là công chúa.
- Lạc gia, sao ngươi lại trốn nàng?
Tần Phấn nhìn ra được vừa nãy Trần Lạc biến mất rõ ràng là muốn trốn Tuyết Thiên Tầm.
Trần Lạc nhún nhún vai, không tỏ ý kiến.
- Vì sao, cái này nói đến có điểm phức tạp, sau này hãy nói đi, đi thôi, chúng ta đi vào nhìn một cái.
Xông vào bảo tháp cổ, quái lạ chính là bên trong cũng không có uất khí, dù cho một tia cũng không có, không có bất kỳ tà ác chi linh nào, rất yên tĩnh. Bất quá khi Trần Lạc tiến vào trong bảo tháp cổ cũng cảm giác được trong này hàm chứa một cỗ phật tức xa xưa, phật tức xao động tựa như mặt nước gợn sóng, nghĩ đến hẳn vì cỗ phật tức này tồn tại nên nơi đây mới không diễn sinh ra uất khí, không có uất khí tự nhiên cũng không có tà ác chi linh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT