- A! Thiên tiên sinh, hiện tại bổn cung mới hiểu được lúc đó vì sao ngươi không nói cho bổn cung biết thiên duyên là ai, nguyên lai ngươi đã sớm ngờ tới là hắn. A, Thiên tiên sinh, ngươi lại nói cho bổn cung rằng từ nơi sâu thẳm tự nhiên có Thiên ý? Còn nói cho bổn cung, mọi nhân đều có quả?

- Bổn cung tin tưởng vận mệnh, nhưng chỉ tin tưởng chính bổn cung sáng chế ra vận mệnh cho mình, bất kể là trời xanh hay là quyển sách kia sắp xếp vận mệnh, bổn cung tuyệt không cho phép nó phát sinh.

- Cái gọi là nhân quả, hừ! bổn cung tìm đến nơi mai táng Cổ Phong, tất cả sẽ rõ ngọn ngành. Bổn cung ngược lại muốn xem xem nơi mai táng Cổ Phong đến tột cùng là chôn dấu nhân quả thế nào.



Bên trong di tích cổ cực kỳ hôn ám, khắp nơi đầy rẫy uất khí khiến người ta cảm giác đè nén, tà ác chi linh kết bè đi chung giờ móng vuốt sắc bén, răng nanh miệng rộng tìm kiếm đồ ăn bốn phía. Trần Lạc đi khắ trong hư không, trong đầu thì lại suy nghĩ đến câu nói kia của lão hòa thượng trong Tịch Diệt điện, có điều nghĩ rất lâu cũng không ra nguyên cớ gì, trái lại càng nghĩ càng hỗn loạn, dưới tình huống này hắn cũng không thèm bận tâm vụn vặt nữa, đơn giản là vứt nó sau đầu.

- Không biết bên trong chùa Cổ Lan còn có những bảo bối khác hay không.

Trần Lạc suy nghĩ chính mình đã đi đến chỗ sâu xa trong di tích, nơi này vẫn là sa mạc hoang vu như trước, tình có có thể thấy đường viền một tòa kiến trúc chôn dấu trong sa mạc, chung quanh tuy không có nhiều lít nhít tà ác chi linh như lúc ở ngoài, nhưng tà ác chi linh nơi này có cái đầu lớn vô cùng, chân cao khoảng bảy tám thước, móng vuốt như liêm đao, răng nanh sắc bén. Vừa rồi hắn còn thấy bảy, tám Vu sư cao cấp liên thủ vây công một con tà ác chi linh màu xanh lục, nhưng chưa được mấy hơi thở đã phải chạy trối chết, nói cách khác thực lực tà ác chi linh nơi này không thua Đại Vu sư, không trách được đi tới nơi này không còn thấy đám vinh quang giả đi cùng nhau nữa.

Cũng may, trước đó hắn ngộ được một vệt thiên cơ, lại tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, trên người ẩn chứa phật tức cường đại mười phần, dù những tà ác chi linh này cường đại hơn nữa, hắn cũng không sợ. Đang bay nhanh về phía trước, đột nhiên cảm giác là lạ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy một đám cuồn cuộn mấy trăm con tà ác chi linh màu xanh lục đang phát rồ chạy về phía này, hắn nhìn đến tê dại cả đầu, đây là mấy trăm con tà ác chi linh, tương đương với mấy trăm vị Đại Vu sư, tuy nói hắn không sợ tà ác chi linh, nhưng thứ đồ chơi này nhiều quá đi.

- Xảy ra chuyện gì? Khiến nhiều tà ác chi linh điên cuồng như thế?

Những tà ác chi linh này giống như đang truy đuổi một người, định thần nhìn lại quả nhiên thấy phía trước nhất có một người đang nhanh chân chạy thẳng, vừa chạy vừa gọi:

- Mụ nội nó, các ngươi mỳ sao, tiểu gia đâu có chọc vào sào huyệt các ngươi, các ngươi đuổi ta làm gì, khinh tiểu gia tu vi thấp à, mẹ nó, các ngươi cũng muốn tìm hồng nhũn sao?

Không biết tên khốn kiếp này đã làm gì dĩ nhiên trêu chọc đến bao nhiêu tà ác chi linh mạnh mẽ như vậy, có điều người này dường như có chút quen mặt, mặc một bộ đạo bào, cầm một thanh kiếm gỗ đào trong tay, mẹ nà nó! Đây chẳng phải Lãnh Cốc sao?

Gia hỏa này vì sao cũng ở đây?

Nhìn thấy người quen cũ, Trần Lạc khá là hưng phấn, đang muốn phất tay chào hỏi, lúc này, một bóng người tựa như lưu tinh xẹt qua hưng không, thoáng hiện đến, đây là một phụ nữ, một nữ nhân phong tình vạn chủng. Chỉ thấy nàng dừng cũng không dừng, chỉ phất tay một cái, một đóa hoa hổng đỏ tươi đột nhiên tỏa ra, ngay sau đó vang lên từng trận bùm bùm giòn giã, mấy trăm con tà ác chi linh có thực lực Đại Vu sư phía sau Lãnh Cốc cứ như vậy tan thành mây khói, ngay cả chút cặn cũng không còn.

Nàng này là ai, thực lực hung tàn đến thế? Trong nháy mắt diệt mấy trăm con tà ác chi linh thực lực tương đương Đại Vu sư?

Một màn này cũng khiến cho Lãnh Cốc đang lao đi phải sững sờ tại chỗ, nhìn đám tà ác chi linh biến mất, phải lúc lâu sau mới phản ứng lại, lập tức ôm quyền cảm tạ về phía bầu trời:

- Tiểu tử Lãnh Cốc đa tạ Táng Hoa tỷ tỷ ra tay giúp đỡ, ngày khác tất nhiên tự mình đến nhà bái tạ.

Không có ai để ý hắn, nữ nhân vừa đến kia đã biến mất từ lâu không còn hình bóng. Lãnh Cốc giống như quả bóng cao su xịt, đặt mông ngồi dưới đất, thở hổn hển từng ngụm. Mới vừa rồi bị mấy trăm con tà ác chi linh truy đuổi, sợ hãi tâm can run rẩy, dù đến lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi. Đang lúc nhân định nghỉ ngơi hồi phục linh lực, lại phát hiện có người đang đi về phía mình.

Thân thể gầy gò, một bộ áo lam, khuôn mặt thanh tú bình thường, phảng phất có thêm một phần thì anh tuấn, thiếu đi một phần thì lại xấu phổ thông, thực sự không có điểm gì khiến người ta lưu lại ấn tượng. Chỉ là thấy trên mặt người này hiện lên ý cười, Lãnh Cốc cũng ngạc nhiên như gặp quỷ thần.

- Lạc gia, sao ngươi lại ở chỗ này… Không phải ngươi biến mất rồi sao? Làm sao…

Năm tháng trước, khi Trần Lạc chịu thẩm phán tại ngoại thành Thanh Đế, Lãnh Cốc cũng ở hiện trường, hắn vẫn nhớ rõ khi Lạc gia minh tưởng ra trạng thái đệ nhất thiên hạ Đại Vô Cực, trái với pháp tắc tự nhiên, trêu chọc tới Đại tự nhiên thẩm phán, sau đó không biết đã làm ra hoạt động gì trái với pháp tắc thiên địa, trêu chọc tới Đại thương thiên thẩm phán, sau đó xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không biết, bởi vì khi đó không hiểu sao đã hôn mê. Lúc tình lại, Trần Lạc dĩ nhiên biến mất, còn đi nơi nào không ai biết được. Hắn hỏi qua Tần Phấn, nhưng đáng tiếc Tần Phấn không rõ vì nguyên nhân gì, đến nay vẫn chưa nói cho hắn nghe.

- Cái này có gì đâu, ngươi có thể ở đây, ta làm sao không thể.

Nghe thấy Trần Lạc đáp lại, Lãnh Cốc còn có chút phản ứng không kịp, lắc đầu một cái, nói:

- Ý ta không phải như vậy, ta hỏi là ngươi một mình tới đây?

- Đúng vậy! Một mình!

- Một mình? La gia, không phải ngài bị thẩm phán sao? Vu pháp và Trận pháp cũng đều…

Trong trí nhớ của Lãnh Cốc, năm đó khi Lạc gia lấy Vu pháp nghịch thiên, tu vi bị thẩm phán mất hết. Năm tháng trước lại lấy Trận pháp nghịch thiên, dường như ngay cả Tinh Thần hải cũng bị thẩm phán tán loạn. Hắn rất hiếu kỳ, Lạc gia vừa không có linh lực cũng không có lực lượng tinh thần, làm cách nào một mình xông được đến đây, phải biết rằng cả vùng này đều có một ít tà ác chi linh thực lực tương đương Đại Vu sư.

- Cái này à…

Trần Lạc sờ sờ cằm, cũng khó giải thích, suy nghĩ một chút liền tùy tiện nói một câu:

- Sau đó ta lại tu luyện phật pháp, cũng không tệ lắm, có thể đủ dùng. Những tà ác chi linh này tuy rằng cường đại, nhưng ta tu là phật pháp, năng lượng như hóa thân Quang Minh, một hai con tà ác chi linh thấy ta cũng giống như chuột thấy mèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play