Trần Lạc cưỡi ngựa lảo đảo đi ngang qua, cô gái áo bào đen ngẩng đầu ngưng mắt nhìn hắn, vẫn là một dạng giống như lần trước, cả người bao bọc chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy, trong con ngươi lập lòe một loại sắc thái bất đắc dĩ.
- Thiếu niên, có tin tưởng vào vận mệnh?
Cô gái áo bào đen lặp lại câu hỏi, liên tục ba lần, Trần Lạc vẫn không có trả lời, lúc này nàng lại nói:
- Thiếu niên, có phải muốn đi biên hoang phía Tây?
Con ngựa vẫn chưa dừng bước, lông mày Trần Lạc hơi khẽ nhướng, nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục tiếp lên.
- Thiến niên, có phải đi mê vụ tìm cổ?
Hắc! Trần Lạc khẽ ồ lên một tiếng, rốt cuộc kéo dây cương khiến con ngựa quay đầu, cẩn thận nhìn, cười nói:
- Bà cốt ngươi ngược lại có phần bản lĩnh a.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, trong lòng Trần Lạc cũng chẳng kinh ngạc bao nhiêu, bởi vì hắn biết thế này này từ xưa đã có đạo bói toán, có thể thôi diễn ra rất nhiều điều khiến người ta khó tin nổi.
- Nếu như không có mấy phần bản lĩnh thực sự, làm sao dám cản đường thiếu niên ngươi.
- Ha ha!
Trần Lạc xuống ngựa, cười khẽ hỏi:
- Nếu ngươi đã tự tin như thế, có thể tính giúp ta một chút xem lần này tới mê vụ tìm bảo làm gì.
- Vì giải mối nghi hoặc trong lòng ngươi.
- Ồ?
Giống như lần đầu tiên gặp cô gái áo bào đen thần bí này, Trần Lạc liền cảm giác các nàng này không hề tầm thương, nhưng nghe đối phương nói một lời liền đánh trúng mục đích chuyến đi phía Tây của hắn làm hắn giật mình không nhỏ, nhìn cô gái áo bào đen, trầm ngâm chốc lát, lại nói:
- Có thể giải được hay không?
- Có thể cũng không thể, đều là dựa vào lựa chọn của thiếu niên.
- Ý này là sao?
- Thiếu niên thông minh như vậy, ngẫm nghĩ một thoáng liền có thể biết được.
Trần Lạc cảm thấy buồn cười, nói:
- Ta từng nghe người ta nói, đạo bói toán đều thích nói thực ba phần, lưu lại bảy phần, như vậy xem ra quả nhiên không sai, nghe nói làm như vậy là vì sợ làm thay đổi vận mệnh người khác khiến mình gặp mệnh kiếp, còn có nói sợ tiết lộ thiên cơ bị trời phạt, ngươi thuộc về loại nào?
- Thế tục nói như vậy thôi, thiếu niên há có thể dễ tin?
- Ta chỉ là một tục nhân, không tin thế tục nói như vậy, chẳng lẽ tin một cố chuyện ma quỷ thần thần bí bí?
- Thiếu niên đang châm chọc ta sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Lạc nhìn Thủy Tinh thư quái lạ đặt trên bàn, xuất ra linh thức cảm ứng, nhưng chỉ như đá chìm đáy biển, cũng không cảm ứng được điều gì.
- Thiếu niên cho là ta nói chuyện ma quỷ, vậy hôm nay ta phá lệ nói nhiều hơn một chút, lần này ngươi đi mê vụ tìm cổ, có thể nói là cửu tử nhất sinh, thậm chí sẽ cải biến con đường cuộc đời ngươi, như vậy thiếu niên còn muốn đi sao?
- Phí lời, đương nhiên muốn đi, Mê Vụ Sâm Lâm nguy hiểm như vậy, ai tới cũng đều là cửu tử nhất sinh, còn thay đổi con đường nhân sinh, thứ đồ chơi này không cần ngươi bói toán, tự ta cũng có thể nghĩ ra được, mặc kệ lần này ta đi mê vụ tìm cổ có thể giải đáp được mối nghi trong lòng hay không, tất nhiên sẽ có một phen từng trải đặc thù, bất luận người nào từng trải hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến hành vi xử sự sau này, do đó chính là ảnh hưởng tới con đường nhân sinh, đây là chuyện ai ai cũng trải qua, ngươi mượn thứ đồ chơi này để lừa phỉnh ta?
Cô gái áo bào đen nhắm mắt lại, giống như chịu đựng gì đó, hồi lâu mới một lần nữa mở mắt ra, cười nói:
- Thiếu niên, có vài thứ là nhất định.
- Ngươi nói là chỉ vận mệnh sao?
Trần Lạc có vẻ hứng thú hỏi lại.
- Thiếu niên, vậy ngươi tin tưởng vận mệnh sao?
- Ta tin.
Trần Lạc rất thẳng thắn gật đầu đáp lại.
- Không, thiếu niên, ngươi không tin.
- Nếu ngươi biết ta không tin, còn phí lời hỏi ta làm gì? Có bị bệnh không?
Cô gái áo bào đen giương đôi mắt thâm thúy gắt gao nhìn Trần Lạc chằm chằm, hận không thể hóa vạn đao bầm thây đối phương, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, giống như áp chế lửa giận trong lòng. Khi một lần nữa mở mắt ra, lửa giận dĩ nhiên đã tiêu tán, nói:
- Vận mệnh mỗi người đều là nhất định, gieo xuống nhân nào thì gặt quả đó, bất luận nhân vật nào cũng đều như vậy. Nhớ kỹ, thiếu niên, ta nói chính là bất luận nhân vật nào, là thần, là yêu, là ma, là người, thiên địa chúng linh ai cũng không thể ngoại lệ.
- Ta đây tin, nhân quả mà, ta ở nơi này gieo xuống một hạt giống đào, nó mọc ra nhất định là cây đào, cho ra quả đào, cũng không thể mọc ra một cây hồng được phải không? Ngày hôm nay ngươi và ta gặp nhay tại đây, nói những lời này cũng là gieo xuống một nhân, tương lai sẽ có quả gì, vây thì chưa biết được.
- Thiêu niên nếu đã thấu hiểu nhân quả, lẽ nào chưa hề nghĩ tới, lần này ngươi đi mê vụ tìm cổ là gieo xuống nhân nào rồi chứ?
Trần Lạc nhún nhún vai, không hề bận tâm nói:
- Ta việc gì phải biết? Nhân sinh vốn là tràn đầy bất ngờ, chính là bởi vì không biết thì cuộc đời mới có lạc thú, nếu như ta cái gì cũng biết, vậy sống trên đời còn ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào cùng một dạng với ngươi, ngồi lang thang vỉa hè đi đoán mạng người khác?
- Ngươi…
Cô gái áo bào đen bỗng nhiên ấn hai tay lên bàn, căm tức nhìn Trần Lạc, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập lửa giận.
- Ồ, vẫn sinh khí tức giận? Làm bà cốt như ngươi có hợp lệ chưa? Làm sao một chút tố dưỡng nghề nghiệp cũng không có.
Trần Lạc trêu chọc.
Cô gái áo bào đen hít sâu một ngơ, lồng ngực trập trùng bất định, hai mắt nhắm lại, hai tay ấn mạnh vào Thủy Tinh thư quái dị trên mặt bàn, nói:
- Thiên niên, ngươi đi đi, biến nhanh đi cho ta, biến càng nhanh càng tốt.
-A!
Trần Lạc tung người lên ngựa, cười lớn rời đi.
Chờ sau khi hắn đi khỏi, lúc này cô gái áo bào đen mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm về phương hướng Trần Lạc rời đi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi, tên vương bát đảnm ta hảo tâm hảo ý chỉ điểm sai lầm cho ngươi, ngươi không những không cảm kích, lại dám cười nhạo châm chọc ta, ngươi thực sự là một tên hỗn đản không biết xấu hổ.
- Nếu như không phải Tinh Tọa chi thư tuyển ngươi là Thiên Hạt, ngươi cho rằng bổn cung sẽ để ý đến ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi là tên rùa đen khốn kiếp! Tốt nhất ngươi nên chết ở nơi mai táng Cổ Phong đi, ngươi chết rồi đối với mọi người đều là chuyện tốt, ta cũng không cần cả ngày lo lắng hãi hung, ông trời nằm mơ cũng có thể phát ra tiếng cười, ngươi là tên đáng ghét khốn kiếp.
- Còn ngươi nữa!
Cô gái áo bào đen đột nhiên tàn bạo nhìn Thủy Tinh thư quái dị trên bàn, quát lên:
- Tại sao? Tại sao nhất định phải chọn hắn làm Thiên Hạt, ngươi có biết không, gia hỏa này đã từng làm ra những chuyện gì, ngươi có biết Thiên Địa Mệnh Tam Thư, Thần Ma Nhân Tam Thư vì cớ gì trọng tổ? Ngươi có biết vì sao ngươi tự mình trọng tổ hay không? Đều là do tên khốn kiếp này ban tặng, gia hỏa này chính là một ôn thần, hết thảy đều biết chân tướng ẩn chứa trên người hắn, còn ngươi thì vẫn tuyển hắn làm Thiên Hạ, ngươi hiêm mạng mình quá dài à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT