Các đại nhân vật nhìn nhau, không biết nên làm sao. Bọn họ đang do dự thì Đồ Lão Tà vụt xoay người chửi đổng lên.
- Nơi này không có chuyện của các ngươi, mau đi đi. Ta muốn bàn bạc chuyện lớn với Đường tháp chủ.
Toàn Trung Ương học phủ ai không biết tính tình của Đồ Lão Tà? Các đại nhân vật lời so đo với Bát trưởng lão, dù sao nếu có chuyện thì chính lão gánh trách nhiệm.
Các đại nhân vật đều đi, chỉ còn lại Ngụy đại tổng quản.
Đồ Lão Tà muốn đuổi Ngụy đại tổng quản đi nhưng lão nhất quyết không chịu, cuối cùng Bát trưởng lão bất đắc dĩ giương mắt trừng Ngụy đại tổng quản rồi làm bộ như không thấy người.
Đồ Lão Tà đi qua cười toe nói:
- Cái... Kia... Đường tháp chủ, cái đồ... Trên tay ngươi lấy từ đâu ra?
- A! Là nhặt từ phế tích, sao? Đẹp không? Xứng tay ngọc của tỷ tỷ không?
Nhặt?
Đồ Lão Tà không kịp phản ứng lại, bản năng hỏi:
- Nhặt ở đâu? Chỉ chỗ cho ta với.
- Được.
Đường Bỉnh Nhiêm đồng ý rất nhanh, đổi giọng nói:
- Nhưng ngươi phải cho ta biết tin bạn học Trần Lạc trước.
- Ngươi tìm tiểu tử Trần Lạc làm gì?
Đồ Lão Tà thấy khó hiểu, Đường Bỉnh Nhiêm và Trần Lạc không liên quan gì nhau, nàng tìm hắn làm chi?
- Hay là ngươi nói cho ta biết mấy thứ này tìm ở chỗ nào?
Thế giới này có trận si, vu si, Đồ Lão Tà hoàn toàn là bảo si. Bát trưởng lão si mê bảo bối đến mức người ta khó thể tưởng tượng được. Khi Đồ Lão Tà thấy mấy chiếc nhẫn có lai lịch lớn của Đường Bỉnh Nhiêm thì không kiềm nén được nữa. Nếu người đối diện Bát trưởng lão không phải là Đường Bỉnh Nhiêm, dù có là chủ Hoàng thành thì lão sẽ nhào vô cướp ngay.
- Tiểu thỏ tử, tỷ tỷ hiện tại chỉ muốn biết bạn học Trần Lạc đang ở đâu. Nói cho tỷ tỷ biết được không?
Đồ Lão Tà ngần ngừ, vì lão không biết Đường Bỉnh Nhiêm định làm gì.
Ngụy đại tổng quản đứng bên cạnh truyền âm nhắc nhở:
- Bát trưởng lão, cá tính Đường Bỉnh Nhiêm kỳ lạ, không rõ mục đích, người hãy cẩn thận.
Tuy cá tính Đồ Lão Tà kỳ lạ, tính tình nóng nảy nhưng chưa bao giờ hồ đồ chuyện lớn.
Nói đến quái thì Đường Bỉnh Nhiêm còn hơn Đồ Lão Tà gấp ngàn vạn lần, quỷ mói biết nàng tìm Trần Lạc để làm gì. Nếu là chuyện tốt còn đỡ, nếu là chuyện xấu... Khoan, hình như chuyện gì dính đến Đường Bỉnh Nhiêm thì không bao giờ là chuyện tốt.
Đường Bỉnh Nhiêm mở miệng nói:
- A! Tỷ tỷ nhặt khá nhiều đồ trong đó, tiểu thỏ tử qua đây giám định giúp tỷ tỷ đi?
Đường Bỉnh Nhiêm lật tay, một khối ngọc bội màu đen, hoa văn kỳ lạ nằm trong lòng bàn tay nàng. Trong thấy đồ án này, tuy Ngụy đại tổng quản không biết hàng nhưng chắc cắn đó là vật từ thâm uyên.
Đường Bỉnh Nhiêm liên tục lấy ra bốn, năm món đồ. Ngụy đại tổng quản không nhận ra một thứ nào, lão nhìn hướng Đồ Lão Tà muốn thỉnh giáo.
Giờ phút này, mặt Đồ Lão Tà đỏ hồng, thở nặng nhọc, mắt trợn to như ốc bưu.
Khi Đường Bỉnh Nhiêm lấy ra một chủy thủ băng hỏa kỳ lạ thì tim Đồ Lão Tà ngừng đập, nín thở.
Bát trưởng lão buột miệng kêu lên:
- Bây giờ Trần Lạc đang ở cùng Thất Dạ, ta không biết cụ thể ở đâu.
Ngụy đại tổng quản chết sống không chịu đi chính là vì lo Đồ Lão Tà không chịu nổi hấp dẫn nói tầm bậy. Tả Quan Sinstrong biết Bát trưởng lão là bảo si, không có sức chống cự với những bảo bối hiếm thấy.
Ngụy đại tổng quản nhìn ra được Đường Bỉnh Nhiêm khoe bảo bối là cố ý dụ dỗ Đồ Lão Tà. Khi Bát trưởng lão buột miệng làm lộ tin của Trần Lạc, Ngụy đại tổng quản ngây người, sau khi phản ứng lại tức giận trừng Đồ Lão Tà.
Ngụy đại tổng quản hung dữ truyền âm:
- Bát trưởng lão, người thật không có tôn nghiêm chút nào. Người cũng biết cá tính Đường Bỉnh Nhiêm kỳ cục, người không biết nàng tìm Trần Lạc có mục đích gì, tại sao vẫn... Người... Ài.
Đồ Lão Tà có bối phận lớn, kinh nghiệm cao, thân phận không tầm thường, Ngụy đại tổng quản tức giận đến mấy cũng không dám răn dạy Bát trưởng lão, đành thở dài bất đắc dĩ.
Mặt Đồ Lão Tà đỏ gay, thầm trách mình không thể kiềm chế được, tất nhiên trách thì trách, mắt lão không cách nào dời khỏi những bảo bối Đường Bỉnh Nhiêm lấy ra.
Từ khi nào Đường Bỉnh Nhiêm đã nhảy xuống ghế thủy tinh to lớn, nàng chớp mắt đăm chiêu.
Đường Bỉnh Nhiêm lầm bầm:
- A! Thì ra là thật, tiểu tướng công tương lai thật sự ở chung với Thất Dạ đáng ghét kia.
Tiểu tướng công tương lai?
Tình huống gì?
Không chỉ Ngụy đại tổng quản ngây người, Đồ Lão Tà si mê bảo bối cũng không hiểu ra sao.
Bát trưởng lão hỏi:
- Đường tháp chủ nói tiểu tướng công chẳng lẽ là tiểu tử Trần Lạc?
- Ngươi đoán xem.
Không biết Đường Bỉnh Nhiêm nghĩ đến cái gì, nàng ngẩng đầu lên. Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản giật nảy mình, liếc nhau, hai người không biết Đường Bỉnh Nhiêm giở trò gì. Bát trưởng lão đang định hỏi thì Đường Bỉnh Nhiêm bỗng biến mất.
- Người đâu rồi?
Ngụy đại tổng quản lại bị hành động cao thâm khó dò của Đường Bỉnh Nhiêm làm hết hồn, vì lão hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại nàng, như thể Đường Bỉnh Nhiêm chưa từng xuất hiện.
Ngụy đại tổng quản không biết nên nói cái gì:
- Bát trưởng lão ơi là Bát trưởng lão, người cũng biết Trần Lạc quan trọng với học phủ chúng ta biết bao, sao có thể...
- Thì tại lão tử không kiềm được, hơn nữa tiểu tử Trần Lạc ở chung với Thất Dạ, dù Đường Bỉnh Nhiêm có biét thì sao? Cô nương này đánh lại Thất Dạ sao?
Đồ Lão Tà lười cãi với Ngụy đại tổng quản, vội đi tìm Đường Bỉnh Nhiêm.
Khoảng mấy giây sau, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản tìm thấy Đường Bỉnh Nhiêm trong một trạch viện cổ kính ở Long Xà viện. Hai người biết đây là chỗ Trần Lạc ở, rất tò mò mục đích Đường Bỉnh Nhiêm đến đây.
Đường Bỉnh Nhiêm phướt lờ Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản, nàng vừa đi lòng vòng trạch viện vừa lầm bầm:
- Sân của tiểu tướng công tương lai thật sạch sẽ, không để lại thứ gì, ha ha...
Lúc này một thiếu nữ xuất hiện trước cửa trạch viện. Thiếu nữ có sợi tóc màu lam, nàng ôm chặt quyển sách thủy tinh, cúi đầu.
Thiếu nữ tóc lam run rẩy nói:
- Chỗ... Chỗ của ta có... Có thứ ngươi muốn tìm.
Đường Bỉnh Nhiêm nhìn thiếu nữ tóc lam:
- A? Tiểu muội muội biết tỷ tỷ của ngươi muốn tìm cái gì?
Thiếu nữ tóc lam gật đầu, duỗi tay ra, tay nàng cầm một cái túi gấm.
Đường Bỉnh Nhiêm nhận lấy túi gấm, mở ra xem, bên trong chỉ có một sợi tóc.
Đường Bỉnh Nhiêm bật cười nhìn thiếu nữ tóc lam, khẽ hỏi:
- Tiểu muội muội rất thông minh, làn ó nói cho ngươi biết sao?