Hình ảnh này quá rung động, kích thích đầu óc mọi người trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

- Ngươi, còn ngươi nữa, tự mình xéo hay đợi ta ra tay?

Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên song tuyệt thiên kiêu vu pháp, trận pháp bị Tiêu Du Tử chỉ. Với thực lực của hai người dù là trong giới vu pháp hay giới trận pháp đều là thiên kiêu rực rỡ nhất, nhưng bây giờ bị người chỉ vào mũi hỏi muốn tự cút hay không?

Một người được tiếng là rồng trong cõi người, một người được tiếng là huyết tộc bốn cánh quý công tử, với thân phận, địa vị của Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên làm sao chịu được?

Tịch Nhược Trần nổi khùng lên, vận dụng trạng thái đại tinh thần huyết hỏa của mình. Lửa cháy hừng hực, thiêu đốt các trận pháp.

- Lại là máu, trừ thứ này ra ngươi còn biết cái gì?

Tiêu Du Tử ngông cuồng, kiêu căng, không thèm để Tịch Nhược Trần vào mắt, không một chút nào.

Tiêu Du Tử vung tay lên, Thái Cực âm dương chín mươi chín thước trong không trung lập tức bao phủ Tịch Nhược Trần, bao phủ lửa xám đốt cháy. Vang một chuỗi tiếng giòn vang, Tịch Nhược Trần bị bao phủ không thể ngưng diễn một trận pháp hay thậm chí một phù ấn, trạng thái đại tinh thần huyết hỏa bị đốt sạch sẽ hóa thành tro tàn.

Không được đúng là không được. Trạng thái đại tinh thần của Vân Vụ công tử Đường Tuấn, bốn thủ tịch Đặng Dương, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm đều không được, trạng thái đại tinh thần huyết hỏa của Tịch Nhược Trần nhà ngươi cũng không thể.

Tịch Nhược Trần rống to:

- Grao!

Sương đỏ dâng lên người Tịch Nhược Trần, lưng gã giương ra hai cánh chim đỏ rực. Bùm một tiếng Tịch Nhược Trần cưỡng ép đánh tan Thái Cực âm dương chín mươi chín thước bao phủ bay lên trời, mắt đỏ rực trừng Tiêu Du Tử.

Tịch Nhược Trần tức giận quát to:

- Tiêu! Du! Tử! Hôm nay ta muốn ngươi phải trả giá đắt!

Tịch Nhược Trần bộc lộ chân thân huyết mạch tới vô ảnh đi vô tung, đầy trời đều là huyết ảnh gã để lại. Huyết ảnh xẹt qua hư không ngưng diễn các trận pháp. Trận pháp lấp lóe phát ra uy lực nguyên tố cường đại không ngừng đánh xuống trận tượng Thái Cực âm dương chín mươi chín thước trong không trung của Tiêu Du Tử. Tiếc rằng vô dụng, mọi uy lực nguyên tố đụng vào nó như trâu đất xuống biển.

- Tịch Nhược Trần, trước kia ngươi không được, bây giờ vẫn không thể.

Tiêu Du Tử cuồng cười, giơ chân phải lên. Trận tượng Thái Cực âm dương chín mươi chín thước trong không trung nở rộ, chân phải giẫm xuống đất. Bùm một tiếng, đất nứt như núi lửa phun trào, dung nham tràn ra bay lên trời biến thành vòi rồng xoay tròn. Trận pháp Tịch Nhược Trần bày ra trong khoảnh khắc bị cuốn vào, biến thành tro.

Tiêu Du Tử hét to một tiếng:

- Cút đi!

Vòi rồng dung nham tăng vọt gấp mười lần, xoay tít xé mặt đất, cát bụi bay đầy. Gió tứ giăng như hư vọng minh tưởng đại pháp hỗn loạn, khí hậu biến đổi, không gian vặn vẹo.

Vù vù vù vù vù!

Thân hình Tịch Nhược Trần hiện ra, gã vùng vẫy nhưng bất lực, bị cuốn vào vòi rồng dung nham.

Bên trong phát ra tiếng rú thảm thiết của Tịch Nhược Trần:

- A!

Tịch Nhược Trần thua, thua thê thảm. Trạng thái đại tinh thần huyết hỏa của Tịch Nhược Trần không được, dù là chân thân huyết tộc bốn cánh mà gã kiêu ngạo cũng không thể.

Tiêu Du Tử sử dụng thủ đoạn gì? Không ai biết, chỉ biết là hắn giơ chân phải lên rồi đạp xuống đất, sau đó đất nứt ra, dung nham vòi rồng bay lên. Dường như điều này liên quan đến trận tượng Thái Cực âm dương chín mươi chín thước trong không trung, nhưng không người nào biết nó là thứ gì. Mọi người kinh khủng nhìn.

Khi Tịch Nhược Trần bị cuốn vào dung nham thì Phương Thiếu Khanh hành động.

Phương Thiếu Khanh được gọi là đệ nhát nhân ý niệm tiểu tinh thần, ý niệm cường đại, nghe đồn có thể chặt đứt mọi trận pháp phù ấn, phù văn. Quạt ngọc trong tay Phương Thiếu Khanh từ khi nào biến thành ngọc kiếm, ngọc kiếm rất sắc bén. Phương Thiếu Khanh vung kiếm bắn ra kiếm quang vạn trượng. Một kiếm này không phải trận pháp, đơn thuần là kiếm tinh thần ẩn chứa ý niệm cường đại.

Phương Thiếu Khanh vung kiếm chém ra, ai đều cảm giác được ý niệm cường đại trong nhát kiếm và linh lực khủng bố. Một kiếm này thay đổi bất ngờ, gió rít gào bị chặt đứt, không khí đông lại bị chém thành hai khúc, nguyên tố ngũ hành trong hư vọng minh tưởng đại pháp bị nhát kiếm chém rối loạn.

Hèn gì Phương Thiếu Khanh được gọi là đệ nhát nhân ý niệm tiểu tinh thần, ý niệm của gã cường đại có thể lôi kéo hư vọng minh tưởng đại pháp cho mình dùng. Nhát kiếm của Phương Thiếu Khanh đủ gọi là hư vọng minh tưởng đại pháp chi kiếm. Trước nhát kiếm này phù ấn nào, phù văn nào, trận pháp nào có thể ngăn cản được đây?

Một kiếm này đánh thẳng trận tượng Thái Cực âm dương chín mươi chín thước trong không trung. Khi hai bên va chạm, mọi người nín thở.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Khi nhát kiếm của Phương Thiếu Khanh chạm vào trận tượng Thái Cực âm dương chín mươi chín thước thì không có gì xảy ra. Đừng nói chặt đứt, Thái Cực âm dương chín mươi chín thước không run rẩy một chút nào, như cục đá chìm vào biển không gợn sóng.

Vù vù vù vù vù!

Phương Thiếu Khanh không tin tà, lại vung một kiếm, kết quả vẫn như vậy. Nhát kiếm hư vọng minh tưởng đại pháp, được gọi là có thể cắt đứt các trận pháp của Phương Thiếu Khanh không thể làm gì được trận tượng Thái Cực âm dương chín mươi chín thước một li.

- Ngươi...!

Phương Thiếu Khanh trợn to mắt, kinh hoàng biến sắc mặt. Phương Thiếu Khanh không rảnh hoảng hốt, phất tay lại chém một kiếm nhưng là hướng về Tiêu Du Tử.

Tiêu Du Tử đứng im không nhúc nhích, khi nhát kiếm của Phương Thiếu Khanh đâm tới hắn nhẹ tay chộp.

làm người giật mình là nhát kiếm hư vọng minh tưởng đại pháp bị Tiêu Du Tử nhẹ nhàng bắt giữ, đúng vậy, bắt trong lòng bàn tay, tùy ý, nhẹ nhàng như bắt một tia sáng.

- Sao... Có thể?

Phương Thiếu Khanh thụt lùi mấy bước, không tin nổi.

Tiêu Du Tử thản nhiên nói:

- Thế giới này không có gì không thể, tuy ý niệm của ngươi mạnh nhưng chỉ có thế, ngươi không hiểu gì hết.

Hai tay Tiêu Du Tử tùy ý nắn, một kiếm chát chứa ý niệm cường đại của Phương Thiếu Khanh bị hắn nhàu nát, thành đốm sáng tan biến.

Trời!

Đôi tay như thế nào mới nắn nhát kiếm hư vọng minh tưởng đại pháp của linh lực tan biến?

Quá vượt mức!

Rất kinh khủng!

Biểu tình Tiêu Du Tử tà mị, cuồng cười nói:

- Hôm nay để gia dạy ngươi cái gì gọi là đại ý niệm, đại tinh thần, thiên nhiên!

Tiêu Du Tử phun một chữ:

- Cút!

Trong phút chốc bầu trời sáng sủa kéo mây đen dày đặc, ban ngày biến mất, bóng tối buông xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm! Răng rắc!

Sấm chớp nổ vang bên tai, như nổ trung trong não.

Phương Thiếu Khanh như bị sét đánh, lông tóc dựng đứng, mặt trắng bệch không còn chút máu, cơ thể cứng ngắc té xuống đất.

Đại ý niệm, đại tinh thần, thiên nhiên.

Ý niệm của Tiêu Du Tử cường đại đến mức khiến thiên nhiên sấm dậy nổ vang, là loại ý niệm gì nghịch thiên đến mức này? Không thể tưởng tượng, không ai tưởng tượng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play