Sáu người tự xưng Tiêu Du Tử: Tên mập, chú lùn, người gù, người mù, người què, nữ nhân lẳng lơ kẻ xướng người hòa, thi nhau tâng bốc Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên. Bốn thủ tịch Đặng Dương, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm biết sáu người đó đang châm ngòi ly gián, biết là vậy nhưng vẫn thấy rất khó chịu.
Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử nói đúng, hôm nay nổi bật xông Dịch tháp đều bị Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên cướp hết. Hai người vốn là vu sư ngôi sao siêu nổi tiếng, nếu trở thành trận sư ngôi sao thì sẽ là siêu sao, vậy mặt mũi bốn thủ tịch Đặng Dương, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm để vào đâu?
Là người cùng thế hệ, cùng một thời gian người ta cường đại cả vu pháp lẫn trận pháp, mình chỉ tu mỗi trận pháp nếu bị so sánh thì không mặt mũi gặp người, cái danh thủ tịch sẽ trở thành sự sỉ nhục.
Tên mập tự xưng Tiêu Du Tử vừa tâng bốc Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên vừa mỉa mai bốn thủ tịch rùa rút đầu. Đặng Dương, Đan Hà Đông, Hà Càn Diệu, Thu Niệm càng nghe càng bực mình.
Cuối cùng Đặng Dương không chịu nổi, máu dồn lên não không xông Dịch tháp tiếp mà dừng lại chờ Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên lên. Hà Càn Diệu cũng không thể chịu đựng thêm. Trông bộ dáng Hà Càn Diệu còn tức giận hơn cả Đặng Dương, thở hổ hển, mặt dữ tợn.
Rất nhanh đại nhân vật trận pháp công hội truyền âm đến:
- Đặng Dương, Hà Càn Diệu, các ngươi làm cái gì! Bọn họ đang châm ngòi ly gián, các ngươi phải bình tĩnh!
Đặng Dương, Hà Càn Diệu biết rõ sáu người tự xưng Tiêu Du Tử: Tên mập, chú lùn, người gù, người mù, người què, nữ nhân lẳng lơ đang đổ dầu vào lửa, nhưng hai người không bình tĩnh được.
Các đại nhân vật trận pháp công hội truyền âm khuyên nhủ Đặng Dương, Hà Càn Diệu bình tĩnh, nhanh chóng xử lý mấy Tiêu Du Tử bên trên.
Rất nhanh Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên chạy lên. Đặng Dương, Hà Càn Diệu trừng hai người như con cọp nổi điên.
Gia Cát Thiên Biên lạnh nhạt nói:
- Vì vinh dự của phái hệ chính tông chúng ta, giải quyết bọn họ trước đi rồi ta đồng ý đấu với ngươi.
Trong giọng nói của Gia Cát Thiên Biên toát ra uy thế không tha từ chối. Phải nói Gia Cát Thiên Biên rất thông minh, siêu thông minh, một câu nói bình thường không chỉ đặt mình vào trận doanh phái hệ chính tông còn phô bày ra mình hỏi nghĩa lớn, bụng dạ rộng rãi.
Nhưng Gia Cát Thiên Biên làm vậy là tôn lên Dịch tháp, Đặng Dương lòng dạ hẹp hòi, không biết thấy xạ.
Quả nhiên có người chỉ trích Đặng Dương, Hà Càn Diệu tệ hại, nói hai người bụng dạ hẹp hòi, ngoại địch ngay trước mắt mà đi nội đấu. Gia Cát Thiên Biên người ta đã tự xưng mình là trận sư chính tông thì các ngươi còn so đo, tính toán thân phận vu sư ngôi sao rõ ràng là ghen tỵ. Đúng vậy, Đặng Dương, Hà Càn Diệu ghen tỵ, hai người không xứng làm mười thủ tịch.
Đối diện mọi người chỉ trích, quát mắng, chẳng những Hà Càn Diệu, Đặng Dương không bình tĩnh lại mà càng tức giận nhiều hơn.
Lúc này Tịch Nhược Trần cũng lên tiếng, một câu nói bình thường, chỉ có hai chữ:
- Tránh ra.
Thanh âm bình tĩnh ẩn chứa bá đạo, hai chữ đó như lửa cháy đổ thêm dầu làm Hà Càn Diệu, Đặng Dương mất hết lý trí.
Người đầu tiên bùng nổ là Hà Càn Diệu:
- Tịch! Nhược! Trần! Ta muốn nhìn xem tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu?
Hà Càn Diệu phát ra trạng thái đại tinh thần, điên cuồng bày trận pháp xông lên.
Tịch Nhược Trần đứng đối diện không hề sợ hãi, thản nhiên nói:
- Tạo nghệ trận pháp của Tịch Nhược Trần ta cỡ nào thì ngươi sẽ vĩnh viễn không biết.
Tịch Nhược Trần, Hà Càn Diệu đấu trận. Thấy Hà Càn Diệu đã đánh nhau thì Đặng Dương không do dự thêm, cũng phát ra trạng thái đại tinh thần.
Đặng Dương quát to:
- Rồng trong cõi người Gia Cát Thiên Biên!
Không ai ngờ trong Dịch tháp sẽ xảy ra tình trạng này. Hà Càn Diệu, Tịch Nhược Trần đánh nhau, Đặng Dương, Gia Cát Thiên Biên cũng đấu trận.
Các đại nhân vật trận pháp công hội tức điên, mặc kệ bọn họ khuen nhu cỡ nào cũng vô dụng. Đặng Dương, Hà Càn Diệu làm ngơ như không nghe thấy, trong đầu hai người chỉ có một suy nghĩ, là giẫm Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên dưới chân.
Đại tái đấu trận tiếp tục diễn ra, Hiên Viên Đồng đã lên tầng năm mươi tám.
Đường Tuấn, Tiếu Tinh Hoa vừa ngăn cản trận pháp Dịch tháp vừa Thanh Đế thành với nhau. Hai người từ bốn mươi lăm tầng đánh tới tầng thứ bốn mươi sáu, người thừa kế phái hệ phái hệ lang thang không phải toàn la hư danh. Ít nhất thực lực của Tiếu Tinh Hoa đánh ngang ngửa với Đường Tuấn mười thủ tịch.
Lúc này có một người xông lên tầng bốn mươi sáu, là một mỹ thiếu niên mặt như quan ngọc, đầu đội ngân quan. Tiếu Tinh Hoa, Vân Vụ công tử Đường Tuấn đang đánh túi bụi thấy mỹ thiếu niên xông lên thì ngừng lại ngay.
Hai người đánh nhau làm Tiếu Tinh Hoa tiêu hao nhiều tinh thần lực, gã thở hồng hộc nhìn chằm chằm vào Phương Thiếu Khanh.
Tiếu Tinh Hoa lạnh lùng cười:
- Như thế nào? Hai ngươi muốn hợp sức đánh một mình ta?
Đối phó với một Đường Tuấn đã làm Tiếu Tinh Hoa vất vả, nếu cộng với Phương Thiếu Khanh được gọi là đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần thì không chống được bao lâu.
- Đối phó ngươi không cần hợp sức, một mình ta đủ rồi.
Người nói câu này không phải Đường Tuấn một trong mười thủ tịch mà là Phương Thiếu Khanh.
Phương Thiếu Khanh giơ tay, cây quạt xòe ra, quạt màu trắng ngà không biết làm bằng cái gì, bên trên có trận tượng quái dị. Phương Thiếu Khanh vung tay, trận tượng trên cây quạt lấp lánh, mười tám trận pháp xuất hiện như vòng tròn nhốt Tiếu Tinh Hoa lại.
Tiếu Tinh Hoa chưa hiểu ra sau chợt cảm thấy tinh thần hải xao động, gã té xuống đất, miệng mũi trào máu.
Mọi người thấy tình cảnh này thì ồ lên. Mới rồi mọi người thấy rõ Tiếu Tinh Hoa, Vân Vụ công tử Đường Tuấn đánh nhau gần một canh giờ, thực lực hai người ngang ngửa nhau. Điều này nói lên Tiếu Tinh Hoa siêu cường đại, tí nhất không kém gì Đường Tuấn, nhưng bây giờ...
Phương Thiếu Khanh chỉ mất vài giây đã đè bẹp Tiếu Tinh Hoa, gã không kịp rên một tiếng miệng mũi trào máu?
Rốt cuộc là Tiếu Tinh Hoa hay vì Phương Thiếu Khanh quá mạnh?
Phương Thiếu Khanh có thể đánh Tiếu Tinh Hoa miệng mũi trào máu trong chớp mắt, nói vậy thì Đường Tuấn một trong mười thủ tịch tuyệt đối không phải là đối thủ của gã.
Trời!
Mọi người chỉ biết Phương Thiếu Khanh được tiếng là đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần, vốn tưởng là nói ngoa. Mãi đến hôm nay bọn họ mới nhận ra đệ nhất nhân ý niệm tiểu tinh thần là khái niệm gì. Thật sự quá cường đại, thực lực của Phương Thiếu Khanh hơn xa Đường Tuấn mười thủ tịch.
Vân Vụ công tử Đường Tuấn kinh hoàng nhìn Tiếu Tinh Hoa nằm dưới đất miệng mũi trào máu, biểu tình tràn ngập khí tin. Đường Tuấn không dám tin điều mình thấy là sự thật.
Phương Thiếu Khanh không để ý đến Đường Tuấn, thậm chí không thèm nhìn gã cái nào. Đánh bại Tiếu Tinh Hoa là chuyện rất bình thường với Phương Thiếu Khanh, gã không nói một câu tiếp tục xông lên tầng cao hơn.
Mọi người còn chìm trong rung động Phương Thiếu Khanh mang đến, bỗng nhiên vang tiếng xôn xao. Nhiều người không hiểu ra sao đưa mắt nhìn qua. Thấy cảnh tượng đó cả đám trợn to mắt như ốc bưu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT