Dạ Thất Nương cười khinh thường nói:

- Ngươi khiêm tốn quá, thủ phấp ngưng diễn thần hồ kỳ kỹ, sơ cấp cực quang trận không gì không làm được, tinh thần lực cao thâm khó dò, tạo nghệ trận pháp không gì sánh kịp. Nếu ngươi chỉ là trận sư lang thang bình thường thì sợ là trên thế giới này không còn bao nhiêu người là trận sư lang thang, hơn nữa...

Dạ Thất Nương chưa nói hết câu thì Trần Lạc cười phá lên như nghe thấy câu gì buồn cười nhất thế giới.

Bạch Phiêu Phiêu quát mắng:

- Nghiêm túc một chút! Các cô nãi nãi đang hỏi chuyện, ngươi cười cái gì? Có cái gì buồn cười?

- Được rồi, chuyện đã đến nước này ta không giấu các người nữa, thật ra lúc trong Thiên Khải tửu lâu không phải ta ra tay, ta chỉ làm bộ, người ra tay thật sự là một vị cao thủ trận sư lang thang.

Trần Lạc trả lời làm đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương ngẩn người, bọn họ không ngờ hắn sẽ nói câu đó. Thanh Quân nhún mũi.

Thanh Quân nói:

- Này, cái tên chết tiệt kia, ngươi đang sỉ nhục trí tuệ của chúng ta sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cô nãi nãi đều bị mù mắt? Không nhìn ra được ngươi có ra tay hay không?

Trần Lạc nhún vai:

- Ta chỉ nói lời thật, có tin hay không thì tùy các người.

Trần Lạc tìm một gốc cây ngồi xuống, bộ dáng bình tĩnh chuyện không liên quan mình, như thể người bị uy hiếp là kẻ khác chứ không phải hắn.

Dạ Thất Nương đứng tại chỗ, nhíu chặt mày, ánh mắt suy tư. Lúc ở Thiên Khải tửu lâu Dạ Thất Nương cũng từng nghi ngờ điều này, khả năng rất cao. Thứ nhất là Dạ Thất Nương không cảm ứng được chút dao động tinh thần từ người Trần Lạc, không một chút nào, điều này hoàn toàn không bình thường. Khi Trần Lạc ngưng diễn phù văn thì thủ pháp rất kỳ lạ, tay tùy ý gõ, không hề bấm quyết gì đã ngưng diễn ra các phù văn, điều này thật sự không phù hợp lẽ thường.

Điều cuối cùng là Dạ Thất Nương không tin tuổi Trần Lạc nho nhỏ đã có thể liên tục ngưng diễn ra phù văn, trận pháp hoàn mỹ phù hợp với thiên nhiên. Bởi vì Dạ Thất Nương rõ ràng néu muốn làm được điều này không chỉ cần có tạo nghệ trận pháp thâm sâu mà còn phải vận dụng, điều khiển tinh thần lực cỡ đẳng cấp tông sư, cần hiểu biết siêu phàm về lĩnh vực phù văn. Muốn nắm giữ những thứ này không có đường tắt để đi, chỉ có thể từ từ nắm giữ, tích lũy, minh tưởng, nghiên cứu. Một thanh niên hai mươi tuổi tuyệt đối không làm được.

Nhưng nếu thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử chỉ làm ra vẻ, người thật sự ra tay là một cao thủ trận sư lang thang thì mọi thắc mắc đều dễ dàng giải tỏa. Không phải thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử ra tay thì trên người hắn không có dao động tinh thần là rất bình thường, tùy ý gõ có thể ngưng diễn ra các phù văn cũng hợp lý, vì hắn chỉ làm bộ, ngón tay gõ thế nào đều được. Dạ Thất Nương ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là không phải thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử hành động.

Không chỉ Dạ Thất Nương nghi ngờ, Hạ Mạt cũng thấy nghi, nhưng tâm nàng nhạy bén, cẩn thận.

Hạ Mạt bí mật truyền âm cho Dạ Thất Nương:

- Dạ tỷ, bắt hắn lại trước, ném vào trong trận thử một lần là biết ngay hắn có nói dối không.

Dạ Thất Nương gât gù, nàng cũng có suy nghĩ này. Dạ Thất Nương vận chuyển tinh thần lực, vung tay lên vạch hư không, ngón tay ngọc thuôn dài bấm đốn. Ba, bốn phù ấn ngưng diễn ra. Trong thái ất thiên môn trận giữa hư không bỗng bắn ra một luồng sáng lam âm u, ánh sáng nhấp nháy hình thành trận tượng kỳ dị. Trận tượng như vực sâu lóe ánh sáng màu lam, cho người cảm giác mông lung.

- Mỹ nữ muốn làm gì?

Trần Lạc đứng bật dậy, giật mình nhìn trận tượng kỳ lạ.

Hạ Mạt không nói không rằng lắc người ném Trần Lạc vào trong trận tượng. Dạ Thất Nương lại vung tay ngưng diễn phù ấn, trận tượng kỳ lạ liên tục nhấp nháy. Trần Lạc rơi vào trận pháp bay bay sắp té, ánh mắt tê dại, biểu tình ngu ngơ.

Thanh Quân tò mò hỏi:

- Dạ tỷ, đây là trận pháp gì?

- Cửu Lê U Lam mê hoặc trận.

- Trời, Dạ tỷ còn bày Cửu Lê U Lam mê hoặc trận trong Vân La sơn?

Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm đều là thiên kiêu trong giới trận pháp nên dĩ nhiên có nghe tiếng Cửu Lê U Lam mê hoặc trận. Bọn họ biết Cửu Lê U Lam mê hoặc trận được gọi là một trong ba trận pháp nguy hiểm nhất thế giới, một khi rơi vào trong linh hồn sẽ bị mê hoặc, lý trí dần mơ hồ, mất hết ý thức, người ta muốn làm gì ngươi cũng được, muốn ngươi khai cái gì là được cái đó. Bởi vì Cửu Lê U Lam mê hoặc trận quá cường đại nên thuộc vào một trong các cấm trận, ít có người biết nó, càng hiếm ai bày ra thứ này. Bởi vì Cửu Lê U Lam mê hoặc trận cần mấy loại tài nguyên rất hiếm hoi, ví dụ như cửu lê thạch, lam mộng thảo, u nguyệt chi quang vân vân. Người bình thường không thể tìm được những tài nguyên này.

- Dạ tỷ là người bày ra Cửu Lê U Lam mê hoặc trận?

Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Thanh Quân sớm nghe tiếng Cửu Lê U Lam mê hoặc trận nhưng hôm nay là lần đầu gặp.

- Ta không có bản lĩnh đó, là chủ nhân sáng tạo ra Vân La sơn để lại.

Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm chỉ biết Vân La sơn là một kỳ sơn bí ẩn, rất cường đại, bọn họ không biết gì về lai lịch của Vân La sơn.

- Trong sách cổ ghi chép Cửu Lê U Lam mê hoặc trận cực kỳ lợi hại, rơi vào trong đó sẽ hoàn toàn mất ý thức, hỏi cái gì hắn sẽ nói hết ra?

- Đúng vậy!

Dạ Thất Nương gật đầu, nói:

- Ta từng thẩm vấn mấy lão trận sư tà ác tại Vân La sơn, hầu như có gì nói nấy. Chỉ cần ngươi muốn thì hắn sẽ nói luôn tổ tông mười tám đời ra.

- A, thứ này thú vị thật.

Thanh Quân rất hưng phấn, Bạch Phiêu Phiêu tò mò tới gần, biểu tình hưng phấn.

Cửu Lê U Lam mê hoặc trận phát ra ánh sáng lam kỳ lạ tựa như mộng ảo. Trần Lạc ngồi tùy ý, bắt chéo chân, người nghiêng tới trước, đầu gục xuống, mặt không biểu tình, đôi mắt ngơ ngác. Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm đứng một bên hưng phấn, tò mò nhìn Trần Lạc.

- Rốt cuộc ngươi có phải là Tiêu Du Tử không?

Dạ Thất Nương phân tích linh hồn của thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử đã mờ mịt, lý trí mơ hồ, mất đi ý thức nên lên tiếng hỏi.

Trần Lạc lè nhè như nói mớ:

- A... Ta... Ta không phải Tiêu Du Tử.

Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương liếc nhau. Bọn họ biết trong Cửu Lê U Lam mê hoặc trận đối phương mất hết ý thức, không thể nào nói dối, vậy là quả nhiên thanh niên chính là kẻ giả mạo.

Dạ Thất Nương hỏi dồn:

- Vậy ngươi là ai? Tên gì? Đến từ đâu?

- A... Ta là một cô nhi, không tên không họ, mọi người gọi ta là Tiểu Hữu Tử. Ta chỉ là một trận sư lang thang rất bình thường, thấp hèn, đi theo một số Vinh Diệu đoàn lưu lạc khắp nơi, không nơi cư ngụ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play