Vũ Hóa Phi ngửa đầu hú dài, linh tượng lôi xà quấn quanh người gã. Đôi mắt Vũ Hóa Phi đỏ rực mất hết lý trí xông lên, tốc độ siêu nhanh, chớp mắt đã đến nơi. Vũ Hóa Phi xuất hiện bên cạnh Trần Lạc, nhưng giây sau khựng lại, đó là cảm giác mất quyền khống chế cơ thể, như là bản thân chỉ còn cái đầu, ngoài ra không có cảm giác gì.
Khi Trần Lạc bưng ly rượu lên, Vũ Hóa Phi bay ra ngoài té xuống đất.
- Đến nữa!
Trần Lạc uống cạn ly rượu. Vũ Hóa Phi quát to lại xông lên rồi bị đứng lặng.
- Đến nữa!
Một lần, hai lần, ba lần, Vũ Hóa Phi công kích bảy lần, mỗi lần gã sắp đến gần người Trần Lạc sẽ khựng lại giữa không trung.
Không được, vẫn không được.
Trước kia không được, bây giờ vẫn không đợc.
Cho Vũ Hóa Phi nhà ngươi một vạn lần cơ hội cũng không được gì.
- Hãy nhớ lời ta nói, đây là lần cuối cùng, chỉ lần này, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Khi Trần Lạc dứt lời, Vũ Hóa Phi như diều đứt dây bay ra ngoài. Lần này Vũ Hóa Phi không đứng dậy nổi nữa, gã nằm sấp dưới đất, người run bần bật. Cho đến nay Vũ Hóa Phi biết giữa gã và Trần Lạc có một lạch trời, nhưng gã không biết lạch trời đó dài rộng bao nhiêu.
Máy lần Vũ Hóa Phi đối diện Trần Lạc đều không dám vượt qua lạch trời này. Bây giờ Vũ Hóa Phi dốc hết an đảm xông lên nhưng rơi vào lạch trời, khi gã rớt xuống đất mới nhận ra lạch trời giữa gã và Trần Lạc như trời với đất, không thể vượt qua.
Đối diện Trần Lạc không ra tay là sai, ra tay càng sai hơn.
Vũ Hóa Phi tuyệt vọng, hoàn toàn tuyểt vọng.
Toàn trường tĩnh lặng, mọi người kinh hoàng nhìn, chìm đắm trong cảnh tượng. Không ai biết chuyện gì xảy ra, mọi người cảm thấy Trần Lạc rất tà và kỳ dị. Bọn họ nhìn đám người Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh, Triều Tập, Kim Viêm tê liệt dưới đất, làm người ta thấy buồn cười, tội nghiệp.
Lúc trước đám người Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh, Triều Tập, Kim Viêm ai không diễu võ dương oai, cao ngạo hếch cằm nhìn đời? Bọn họ đứng ra khiêu chiến Trần Lạc hòng nổi tiếng. Người ta từ chối thì cả đám ép buộc, dùng hết mọi chiêu trò, chẳng những không làm gì được người ta mà khi đến gần cũng không thể nhúc nhích. Thanh niên áo lam nhìn như yếu đuối, mất hết từ tu vi từ đầu đến cuối ngồi yên trên ghế vàng, không sử dụng lực lượng gì. Thanh niên áo lam chỉ rót rượu uống, những người khiêu chiến hắn đều bị đứng hình tại chỗ, bay ngược ra, nằm bệch dưới đất.
Triều Tập? Khi diễn võ Triều Tập rất vênh váo, là gã hét to tiếng nhất. Nhưng Triều Tập chưa kịp đánh nhau, Trần Lạc chỉ vung tay một cái là gã đã tê liệt mất sức chiến đấu.
Kim Viêm? Thiên kiêu của Thiên Hạ học phủ? Kim Viêm đối diện Trần Lạc thậm chí không đứng vững nổi, sợ hãi quỳ dưới đất.
Vũ Hóa Phi? Vu sư cao cấp? Vậy thì sao? Ở trước mặt Trần Lạc thì Vũ Hóa Phi chỉ là tên hề.
Trong tình huống Trần Lạc mất hết tu vi, không nhúc nhích đã đưa người vào chỗ chết. Khiêu chiến? Các ngươi lấy cái gì đánh với hắn?
Qua chuyện này mọi người biết những lời Trần Lạc đã nói không phải cố ra vẻ bình tĩnh, hắn thật sự không để mắt đến đám người Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh, Triều Tập, Kim Viêm, không một chút nào, thậm chí không hứng thú đánh nhau.
- Hắn... Làm sao hắn làm được?
Vẻ mặt Bạch Phiêu Phiêu kịnh ngạc, khó tin nhìn Trần Lạc. Bạch Phiêu Phiêu không nghĩ ra mọi chuyện làm sao xảy ra, cực kỳ quái dị. Bạch Phiêu Phiêu không nghĩ ra, Hạ Mạt đứng bên cạnh nàng cũng vậy. Dù Hạ Mạt có học thức uyên bác, có loại bản lĩnh thần kỳ là cảm giác được những thứ nhỏ nhặt nhất. Nhưng bây giờ Hạ Mạt không cảm giác được gì từ người Trần Lạc, như mắt nàng đã thấy, hắn không có chút lực lượng linh tức.
Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu như vậy, Lãnh Cốc đứng phía xa chìm trong giật mình. Tần Phấn đứng dậy từ bao giờ. Vương tử điện hạ nhíu mày, cực kỳ phức tạp nhìn Trần Lạc như sợ hãi điều gì rồi lại không thể khẳng định.
Mọi người nhìn Trần Lạc như ngó quái vật.
Thanh niên áo lam từ đầu đến cuối ngồi trên ghế vàng, tự uống rượu. Lúc trước Trần Lạc cho người cảm giác yếu đuối, bây giờ là sự tĩnh lặng túc sát. Nếu lúc trước Trần Lạc dịu dàng như nước thì hắn bây giờ tĩnh như điêu linh.
Giọng Trần Lạc trở nên cô lạnh, nghiêm túc hỏi:
- Còn ai đến?
Ai đến?
Ai dám?
Không ai.
Bởi vì Trần Lạc cho người cảm giác rất tà dị, kỳ lạ, bí ẩn. Tà dị làm người thấy rợn tóc gáy, kỳ lạ khiến người khó tin, bí ẩn làm người ta sợ hãi. Đặc biệt là khi đôi mắt sâu thẳm liếc qua, không ai dám đối diện với hắn. Một ánh mắt đã khiến người cảm thấy như rơi vào vực sâu, rất đáng sợ.
- Tần Đông Thăng.
Không ai ngờ Trần Lạc đột nhiên điểm danh Tần Đông Thăng. Mọi người nhìn qua, Tần Đông Thăng đứng bên cạnh Triều Hưng Tu biểu tình cực kỳ khó xem. Mặt Tần Đông Thăng âm trầm, gã vừa tức giận vừa e ngại nhìn Trần Lạc.
- Không biết có hứng thú luận bàn một chút?
Tim Tần Đông Thăng run lên, khóe môi co giật. Tần Đông Thăng hít sâu, há mồm nhưng không biết trả lời nh thế nào. Giống như lúc trước Triều Tập khiêu chiến Vũ Hóa Phi, gã không ứng chiến một là sợ đắc tội Triều Hưng Tu, nếu thua thì sẽ mất mặt vì thua học đệ. Bây giờ Tần Đông Thăng cũng rơi vào vấn đề tương tự, gã cũng không dám ứng chiến. Khác biệt là lý do Tần Đông Thăng không ứng chiến chẳng phải sợ đắc tội ai mà thật sự là không dám, sâu trong lòng gã kiêng dè Trần Lạc quái dị, mkỳ lạ, bí ẩn.
- Trần công tử nói đùa, đã nhiều năm ta không đấu với ai.
Khi đó Vũ Hóa Phi thông minh từ chối Triều Tập khiêu chiến, bây giờ Tần Đông Thăng cũng thông minh từ chối Trần Lạc.
Tiếc rằng Triều Tập không phải Trần Lạc, mà Trần Lạc không là Triều Tập.
Triều Tập buông tha Vũ Hóa Phi vì mục tiêu của gã vốn không phải là Vũ Hóa Phi.
Trần Lạc sẽ không bỏ qua cho Tần Đông Thăng, vì mục tiêu của hắn là gã.
- Không dám sao? Là sợ thua vãn bối như ta sao?
Khiêu khích, khiêu khích rõ rành rành.
Ai đều nhìn ra Trần Lạc đang khiêu khích Tần Đông Thăng, nhưng tại sao? Dù sao Tần Đông Thăng từng là viện trưởng của Tiểu La Thiên học viện, một trong vài vu sư cao cấp Kim Thủy Vực, tu vi rất cao thâm, thực lực siêu cường đại. Bây giờ Trần Lạc khiêu khích ngay mặt Tần Đông Thăng, hắn có tự tin như vậy sao?
- Trần Lạc, ta khuyên ngươi đừng quá càn rỡ.
- Ta hỏi ngươi dám hay không?
Tần Đông Thăng nói:
- Trần...
Trần Lạc cắt ngang.
- Dám hay không?
- Ngươi...!
- Dám, hay không?
Tần Đông Thăng tức giận mặt trắng bệch, trán nổi gân xanh. Đường đường là viện trưởng nhưng bị một thanh niên nhục nhã trước mặt công chúng, Tần Đông Thăng không cách nào chịu đựng nỗi nhục nhã này. Đặc biệt là khi Tần Đông Thăng thấy ánh mắt châm biếm của đám người, gã cảm giác máu nóng xộc thẳng lên óc.
Tần Đông Thăng không nhịn nữa, gã quát to:
- Trần Lạc nhãi ranh, ngươi đừng huênh hoang. Hôm nay ta ra tay dậy tiểu bối không biết trời cao đất rộng nhà ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT