Nếu nói ai oán hận Trần Lạc sâu sắc nhất trong quảng trường này thì chính là Diệp Thanh, vì vậy nàng là người đầu tiên đứng ra. Diệp Thanh định công kích nhưng phát hiện mây người khác không ai nhúc nhích, nàng thấy e ngại.
Diệp Thanh nói:
- Các ngươi không nên bị hắn lừa gạt, phế vật Trần Lạc luôn thích làm bộ làm tịch, thật ra hắn không có chút tu vi. Các ngươi có còn là nam nhân không?
Triều Tập đứng ra:
- Trần Lạc, ta không tin bây giờ ngươi có thể làm gì được ta.
Đinh Tử Hiên lên tiếng:
- Ta cũng không tin.
Đệ tử ngôi sao Thiên Hạ học phủ, Kim Viêm bước ra:
- Ha ha ha ha ha ha! Sớm nghe tiếng Lạc gia, ngông cuồng bá đạo, hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Kim Viêm luôn muốn tìm cơ hội lĩnh giáo mấy chiêu.
Sau đó vu sư trung cấp khác của Thiên Hạ học phủ đều bước ra. Bọn họ không oán không thù với Trần Lạc, không phải muốn góp vui, có lẽ một số gai mắt Trần Lạc cuồng ngạo nhưng phần nhiều là bọn họ biết chỉ cần đánh bại hắn sẽ nổi tiếng thiên hạ.
Không chỉ đệ tử Thiên Hạ học phủ muốn nổi tiếng, hai học viên Trung Ương học phủ là Trương Hoài, Tạ Bằng do dự một lúc sau cũng bước ra. Các nhân vật đại biểu học viện đều ra hết, có vẻ bọn họ rất muốn nổi tiếng, dù trước đó thấy tận mắt Trần Lạc dùng một cục đá đánh bại Lý Xung thì vẫn muốn cầum ya mạo hiểm một lần.
Chỉ vài giây đã có hơn hai mươi người đứng ra.
Lúc này một thanh âm đặc biệt xúc động, tức giận vang lên trong sân:
- Trần Lạc, ngươi dựa vào cái gì?
Người lên tiếng là Vũ Hóa Phi.
Giờ phút này, trông Vũ Hóa Phi cực kỳ kích động. Không còn là Vũ Hóa Phi bình tĩnh, thay thế là Vũ Hóa Phi xúc động, tưc giận sắp phát điên. Đúng vậy, Vũ Hóa Phi gần điên cuồng, vì hình ảnh trước mắt rất quen thuộc.
Vũ Hóa Phi như trở vè hôm cuộc thi đấu nhập học, ngày trước cửa Long Xà viện, lúc cuộc thi đấu Trung Ương học phủ. Ba lần, ba ký ức đau khổ. Mỗi lần Vũ Hóa Phi đều muốn đánh với Trần Lạc nhưng lần nào hắn cũng biểu hiện tự tin, ngông cuồng như vậy, khiến Vũ Hóa Phi do dự, không dám hành động. Bây giờ Trần Lạc cũng vẫn làm như vậy, Vũ Hóa Phi không tha thứ nữa.
- Dựa vào cái gì?
Trần Lạc cười khẽ, không thèm nhìn Vũ Hóa Phi, tiếp tục rót rượu.
Trần Lạc nói:
- Bằng vào ta là Trần Lạc.
Lại ngông cuồng, bá đạo, tự tin.
Trong lòng Vũ Hóa Phi giãy dụa dữ dội. Đánh hay không? Vũ Hóa Phi sợ, thật sự sợ, vì chuyện này không chỉ xảy ra một mà là ba lần. Không phải Vũ Hóa Phi chưa từng bất chấp tất cả, nhưng hậu quả của bất chấp là đem đến bóng ma, sợ hãi vô tận cắm rễ trong linh hồn gã.
Không đánh sao? Từ bỏ sao? Không thể! Vũ Hóa Phi không thể và cũng sẽ không bỏ cuộc. Vì bây giờ bên ngoài đều đồn một câu.
Mọi người đều nói trước cửa Long Xà viện, khi thực lực Trần Lạc còn chưa rõ, Vũ Hóa Phi sợ hãi không dám đánh nhau. Nhưng trên Kỳ sơn Trường Tín thành Vũ Hóa Phi vẫn không dám ra tay.
Câu nói này như ma ám luôn luôn hành hạ Vũ Hóa Phi, gã không muốn bị sự sỉ nhục đó ám ảnh nữa. Vũ Hóa Phi muốn chiến thắng Trần Lạc, phải thắng, không tiếc mọi cái giá. Vũ Hóa Phi muốn chiến thắng Trần Lạc, giẫm lên hắn tẩy rửa nhục nhã, chứng minh với thế giới rằng gã mạnh hơn hắn.
Vũ Hóa Phi nhìn Trần Lạc chằm chằm, giận dữ chảy ngược lên mắt làm màu mắt đỏ ngầu.
Vũ Hóa Phi liên tục gằn ba tiếng:
- Tốt, tốt, tốt!
Vũ Hóa Phi lớn tiếng hú dài:
- Trần Lạc, ta không tin ngươi vĩnh viễn may mắn! Ta không tin! Ta không tin!!!
Vù vù vù vù vù!
Vũ Hóa Phi phát ra linh tượng lôi xà, ánh sáng bốn màu, khí thế tăng vọt làm toàn trường kinh sợ. Dao động lan tràn, đám đông buộc phải thụt lùi chừa khoảnh đất trống cho Vũ Hóa Phi.
Trần Lạc không nhìn, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Vũ Hóa Phi cái nào, bình tĩnh rót rượu. Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Ân Tiểu Ly phức tạp nhìn Trần Lạc. Có sự tò mò, mong chờ, khó hiểu, lo lắng. Bạch Phiêu Phiêu, Hạ Mạt, Ân Tiểu Ly rất muốn biết là Trần Lạc cố ý bình tĩnh hay thật sự có tự tin.
Không chỉ Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Ân Tiểu Ly thắc mắc, trong góc Lãnh Cốc há hốc mồm, trợn tròn mắt ốc bưu.
Lãnh Cốc khó tin nhỏ giọng nói:
- Điện hạ nói xem Lạc gia cố ý làm bộ bình tĩnh hay thật sự có tự tin?
- Lạc gia sẽ không giả vờ bình tĩnh.
Tần Phấn chắc chắn nói:
- Hắn cũng không cần bình tĩnh.
- Vậy hắn dựa vào cái gì?
- Đây là nguyên nhân ta đến, muốn xác nhận.
Mọi người đều nghi ngờ, trong lòng thầm rít gòa: Hắn dựa vào cái gì?
Trên ghế vàng, Trần Lạc cúi đầu uống rượu, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi muốn đánh thì ta cùng các ngươi đánh đến thiên hôn địa ám.
- Các ngươi muốn trợ hứng thì ta sẽ phối hợp biểu diễn một màn đặc sắc, hấp dẫn với các ngươi.
- Các ngươi muốn mở mắt thì ta bảo đảm sẽ cho các ngươi mở mắt tán thán.
Ba ly rượu, ba câu nói. Trần Lạc ngẩng đầu, nhìn lướt qua, định nói gì thêm chợt vang tiếng vỗ tay. Người vỗ tay không ai khác hơn là viện trưởng hiện thời của Tiểu La Thiên học viện, Triều Hưng Tu.
Triều Hưng Tu ngồi trên ghế, ngoài cười nhưng trong không cười vỗ tay nói:
- Ghê gớm, thật là ghê gớm, tuổi còn nhỏ đã có gan, khí phách như vậy, không uổng là người nghịch thiên mà đi. Khâm phục, Triều ta cực kỳ phục.
- Nếu Trần công tử đã vỗ ngực bảo đảm thì chúng ta vô cùng mong chờ.
Triều Hưng Tu đổi sang nhìn ba thiếu nữ đứng cạnh Trần Lạc, nói:
- Vì không ảnh hưởng màn trình diễn, không biết ba vị tiểu thư có thể dời bước không?
Bạch Phiêu Phiêu bĩu môi nhìn Hạ Mạt. Hạ Mạt nhìn Trần Lạc, vừa như lo lắng vừa như trưng cầu ý kiến, không biết nên nói thế nào.
Ân Tiểu Ly lo âu nói:
- Công tử...
Ân Tiểu Ly không biết nên nói cái gì, vì nàng không biết Trần Lạc muốn làm gì.
Trần Lạc chỉ mỉm cười, gật đầu ra hiệu Ân Tiểu Ly qua bên kia ngồi.
Ân Tiểu Ly do dự giây lát, đứng dậy bước sang bên. Thấy Ân Tiểu Ly đi, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu cũng đứng lên rời đi. Chờ ba thiếu nữ đi, Trần Lạc nhìn hai mươi người khiêu chiến đối diện.
Trần Lạc hỏi:
- Ai lên trước? Hay cùng nhau?
Hơn hai mươi người liếc nhau, chờ người nào xung phong, hoặc nói đúng hơn là bọn họ không dám làm người ăn cua đầu tiên. Bởi vì Trần Lạc bây giờ rất tà, không ai nắm chắc, cần có người đi thăm dò,
- Ta đến trước!
Cuối cùng Diệp Thanh hận Trần Lạc sâu nhất giành lên trước. Người Diệp Thanh lấp lóe ánh sáng, rút ra thanh trường kiếm màu xanh.