Tư chất Ân Tiểu Ly thông minh, dịu dàng đáng yêu, sau lưng có bối cảnh cường đại như Thiên Khải các, thành tích ưu tú thi đậu Trung Ương học phủ, leo lên Thiên Kiêu phổ. Trong vài tháng ngắn ngủi Ân Tiểu Ly được nhiều tiếng thơm, tuy không nổi bằng Tiết Thường Uyển, Trần Lạc nhưng Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh thì giục ngựa cũng không theo kịp nàng. Đừng nói là Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên, chính Vũ Hóa Phi cũng thua xa Ân Tiểu Ly.

Mọi người bất ngờ khi Ân Tiểu Ly xuất hiện, mọi người càng không ngờ là nàng ra tay ác như vậy, một chiêu làm bàn tay Diệp Thanh rách nát.

- Vương Uy, ngươi có bị thương nsặng không?

Vương Uy che ngực, cắn răng, lắc đầu.

- Tiểu Ly học tỷ, cuối cùng học tỷ cũng đến, bọn họ hiếp người quá đáng!

- Đúng vậy! Bọn họ không chỉ phân chia Kỳ sơn còn chửi rủa Trần Lạc học trưởng!

Ân Tiểu Ly đến khiến các học viên Tiểu Kim Câu học viện rất kích động. Bởi vì mới vừa rồi không ai để Tiểu Kim Câu học viện vào mắt, mọi người bỏ qua Tiểu Kim Câu học viện làm các học tử ôm cục tức.

Trương Hoài, Tạ Bằng chạy tới chào hỏi nhưng Ân Tiểu Ly không có tâm tình lá mặt lá trái. Ân Tiểu Ly hờ hững gật đầu, mắt nhìn Diệp Thanh chằm chằm.

Ngữ điệu Ân Tiểu Ly lạnh lùng nói:

- Ta không cho phép bất cứ người nào chửi rủa Trần Lạc học trưởng, không ai được phép.

- Ngươi là cái thứ gì?

Diệp Thanh quê quá hóa giận, không quan tâm vết thương trên tay, trách mắng:

- Chỗ này có Hạ tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ, Vũ công tử chủ tì, khi nào đến lượt ngươi xen vào?

- Hạ học tỷ, Bạch học tỷ, sao hai người ở đây?

Hạ Mạt cười nói:

- Tiểu Ly muội muội, thì ra muội muội là người Kim Thủy Vực, thật tình cờ.

Bạch Phiêu Phiêu tò mò hỏi:

- Tiểu Ly, ngươi tốt nghiệp từ Tiểu Kim Câu học viện?

Có vẻ Ân Tiểu Ly quen biết với Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, trông như quan hệ khá thân. Hình ảnh này làm Diệp Thanh trợn mắt há hốc mồm, thấy sợ hãi. Diệp Thanh kêu một tiếng Vũ công tử nhưng không ai trả lời, nàng lại gọi Đinh Tử Hiên một tiếng sư ca nhưng gã giả bộ không nghe thấy.

- Diệp Thanh, ta nghĩ tình ngươi cùng là người Kim Thủy Vực, hôm nay tạm tha cho ngươi, hy vọng sau này ngươi giữ mồm giữ miệng. Nếu ta còn nghe ngươi chửi rủa Trần Lạc học trưởng thì Ân Tiểu Ly ta thề tuyệt đối không tha cho ngươi!

Ân Tiểu Ly dịu dàng như nước từ khi nào biến lạnh băng.

- Ngươi...!

Diệp Thanh đứng dậy, tức giận trừng Ân Tiểu Ly, chỉ nói một chữ 'ngươi', câu nói tiếp theo không dám thốt thành lời. Nhưng Diệp Thanh bị một thiếu nữ nhỏ hơn mình mây tuổi cảnh cáo trước mặt mọi người, nàng không nuốt trôi được cục tức này.

Diệp Thanh mỉa mai:

- Ta có nghe tên ngươi, trước kia ngươi là thị nữ hầu hạ người trong Thiên Khải trang viên, sau đó nhận hội trưởng Thiên Khải thương hội làm gia gia nuôi. Chậc chậc, từ đó chim sẻ biến phượng hoàng, thật là oai phong. Diệp Thanh ta sợ quá. Hừ, cho ngươi biết, đừng tưởng có Thiên Khải các chống lưng thì ngươi rất ghê gớm, Diệp Thanh ta không sợ ngươi. Ở trong mắt ta ngươi vĩnh viễn là con chim sẻ!

- Ta chưa từng thấy mình có gì ghê gớm, đánh ngươi chỉ vì ngươi chửi rủa Trần Lạc học trưởng, ngoài điều này ra không có gì khác. Hy vọng ngươi có thể tự trọng, tự biết, tự hiểu.

- Diệp Thanh ta như thế nào không đến lượt nha đầu thối tha nhà ngươi răn dạy!

Diệp Thanh không phục, đặc biệt người răn nàng là thị nữ cũ của Thiên Khải trang viên.

Vương Uy khuyên nhủ:

- Tiểu Ly học tỷ đừng chấp nàng.

Ân Tiểu Ly cười khẩy:

- Ha ha ha ha ha ha!

Ân Tiểu Ly hỏi:

- Ngươi có biết ai đến đây xem ngươi không?

- Là ai?

- Ngươi muốn gặp ai nhất?

- Ta muốn gặp ai nhất?

Vương Uy gãi đầu, chợt nghĩ đến điều gì, khó tin nhìn Ân Tiểu Ly.

Vương Uy lắp bắp hỏi:

- Tiểu Ly học tỷ đang... Nói là... Là Trần Lạc đại ca đến?

Ân Tiểu Ly cười gật đầu.

Ân Tiểu Ly gật đầu khiến Vương Uy, đám đệ tử Tiểu Kim Câu học viện ích động muốn chết, hù chết đám người Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.

Ân Tiểu Ly mới nói cái gì? Trần... Trần Lạc trở về?

Chẳng phải nói Trần Lạc mới thức tỉnh sao? Chẳng phải nói Trần Lạc đang trong Trung Ương trận tháp học tập trận pháp với Hạ Mạt sao? Khoan, Hạ Mạt? Giờ Hạ Mạt ở đây, không lẽ Ân Tiểu Ly nói thật, Trần Lạc thật sự trở về?

Mọi người nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Trần Lạc đâu. Vẻ mặt Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu tò mò, ngỡ ngàng, không biết là thật hay giả. Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu theo mọi người nhìn khắp nơi. Hai nàng chỉ biết Trần Lạc đi ra ngoài, không biết hắn đi đâu. Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu chợt nghĩ quê hương Trần Lạc ở Trung Ương vực, hắn đi ra ngoài rất có khả năng là về nhà.

Nhưng... Trần Lạc đâu?

Không ai phát hiện ra Trần Lạc. Vương Uy cực kỳ kích động chộp tay Tiểu Ly học tỷ.

Vương Uy hồi hộp hỏi:

- Tiểu Ly học tỷ không gạt ta đúng không? Trần Lạc đại ca thật sự trở lại? Hắn đâu?

- Ta lừa ngươi làm gì? Đó, ngươi nhìn xem.

Đám người Vương Uy nhìn theo hướng Ân Tiểu Ly chỉ. Không lâu sau có hai người lên đỉnh núi, trong đó một người ai cũng biết mắt, là Vương Khuê, đệ tử Tiểu Kim Câu học viện. Người đi bên cạnh Vương Khuê trông khoảng hai mươi tuổi, mặc áo lam, thân hình gầy gò mảnh khảnh. Khuôn mặt trắng thanh tú treo nụ cười hờ hững, đôi mắt đen sâu thẳm mênh mông như trời sao, yên lặng không chút tinh thần.

Không biết là ai kêu tên Trần Lạc:

- Trần... Trần Lạc.

Đám người xung quanh xôn xao.

Trong số bọn họ có nhiều người chưa từng gặp Trần Lạc, cũng có nhiều người thấy mặt hắn. Người không biết mặt Trần Lạc đều khó tin giương mắt nhìn. Vì thanh niên trước mắt quá yếu đuối, mảnh mai, không xưng đôi hình tuợng Trần Lạc trong tưởng tượng của bọn họ. Cả đám không tin nổi tên này đã từng đấu thiên kiêu, đấu pháp tắc, đấu với trời.

Người biết mặt Trần Lạc cũng khó tin nhìn hắn. Vì Trần Lạc bây giờ khác xa với hai năm trước, trông hắn rất yếu, không phải cơ thể gầy yếu mà là khí chất, nhu nhược khiến người thấy thương.

Nhưng không ai vì sự yếu đuối đó xem thường Trần Lạc chút nào, dù sao nửa năm trước hắn từng nghịch thiên mà đi, sáng tạo kỳ tích vang dội cổ kim.

Người có tiếng, cây có bóng.

Trần Lạc là ai? Thế giới này không ai không biết.

Trần Lạc bước tới gần, không nhanh không chậm, biểu tình thản nhiên, khóe môi treo nụ cười. Ánh mắt liếc qua khi thấy Hạ Mạt thì mày kiếm nhướng lên, Trần Lạc hơi ngạc nhiên. Ánh mắt đảo qua Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Trần Lạc không lộ ra cảm xúc gì. Khi Trần Lạc nhìn Vương Uy thì khuôn mặt thanh tú nở nụ cười.

- Vương Uy, hai năm không gặp tiểu tử ngươi trưởng thành nhiều rồi.

Đoạn thời gian Trần Lạc ở Tiểu Kim Câu học viện trừ Ngưu Manh ra hắn có ấn tượng rất sâu về Vương Uy. Trong ấn tượng của Trần Lạc thì Vương Uy là một thiếu niên ngây ngô, gầy yếu. Trần Lạc không ngờ hai năm qua đi, Vương Uy lớn lên cao to, khỏe mạnh hơn, coi như lưng hùm vai gấu.

- Trần... Trần Lạc đại ca, thật sự là ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play