Hạ Mạt bĩu môi không đáp, chuyện này khiến nàng rất buồn lầu. Sau khi Trần Lạc thức tỉnh Hạ Mạt nhiều ít nghe điều tiếng, đồn tới đồn lui nàng bỗng thành tình nhân của Trần Lạc.
- Hạ Mạt đại tiểu thư, ngươi không biết lời đồn đáng sợ sao? Cứ đồn thế này thì về sau ngươi làm sao lập gia đình, gả cho người? Điều này liên quan đến hạnh phúc hôn nhân của ngươi. Hơn nữa, chú ý, ta nói là hơn nữa!
Bạch Phiêu Phiêu rất tức giận, ngực phập phồng nói:
- Hơn nữa ngươi biết rõ hắn có quan hệ mập mờ với mấy nữ nhân! Ngươi có thể nói những cái đó là tin đồn. Hãy suy nghĩ đi, mấy người đó là loại nữ nhân gì? Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền, ai không phải là mỹ nữ tuyệt sắc? Ai không phải hô một tiếng trăm người dạ? Nếu trong bốn người có ai dính dáng đến Trần Lạc, không cần nhiều, chỉ một là đã đủ. Nếu người ta tìm tới cửa thì ngươi giải thích thế nào?
Ngẫm lại lời Bạch Phiêu Phiêu nói có lý. Hạ Mạt có nghe về tin đồn Trần Lạc về bốn nữ nhân. Có người nói Tiết Thường Uyển yêu Trần Lạc nhiều năm, có người bảo giữa Trần Lạc và Mạc Khinh Sầu có yêu hạn tình thù, có người nói Hoàng Tuyền và Trần Lạc đã sớm đính ước, có người nói Lạc Anh thương thầm Trần Lạc. Nếu cho Hạ Mạt một cơ hội nữa, nàng sẽ từ chối Ngụy đại tổng quản ngay. Bởi vì Hạ Mạt chợt nhận ra đi chung với Trần Lạc là chuyện rất tệ.
- Việc đã đến nước này chỉ đành vậy, đây là nhiệm vụ học phủ giao cho, dù khi đó xảy ra chuyện gì vượt ngoài đoán trước ta sẽ dốc hết khả năng giúp đỡ Trần Lạc.
Hạ Mạt vĩnh viễn là người lương thiện, thích giúp đỡ người. Nếu đã đồng ý thì Hạ Mạt nhất định sẽ làm được.
Hạ Mạt suy tư, nhíu mày nói:
- Hơn nữa ngươi không cảm thấy con người Trần Lạc thật... Thật là... Nếu không chính mắt thấy hắn thì ta không tin một người ngông cuồng, bá đạo, nghịch thiên mà đi lại nhu nhược như vậy, như khiến người nát lòng, nhược làm người đau lòng.
Không biết sau mấy ngày nay trong đầu Hạ Mạt thường hiện ra bóng dáng thanh niên áo lam gầy guộc, khuôn mặt trắng nhu, biểu tình buồn rầu, đôi mắt sâu thẳm mất tinh thần.
- Biểu hiện giả dối! Mạt Mạt, ngươi tuyệt đối đừng để biểu hiện giả của hắn lừa gạt!
Bạch Phiêu Phiêu vội bước qua hai tay ấn chsặt vai Hạ Mạt, mắt tợn to.
Bạch Phiêu Phiêu hét lên:
- Ta công nhận bề ngoài của tên đó làm người đau lòng nhưng ngươi không được quên hành động hắn đã làm. Nếu ngươi điều tra kỹ sẽ phát hiện tên đó tuyệt đối là bạo đồ diên cuồng nhất trong lịch sử. Trong cuộc thi đấu Kim Thủy Vực đánh Vũ Hóa Phi, cuộc thi đấu nhập học đánh Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, trong Tàng Thư tháp đánh Lý Đoan, trước cửa Mạc Khinh Sầu đánh Đỗ Phong, đơn độc khiêu chiến mấy ngàn người, trong thí luyện mạo hiểm đanh các thiên kiêu Gia Cát Thiên Biên, đánh các đại nhân vật Ngụy đại tổng quản. Tên này tuyệt đối là phần tử bạo lực, nhưng bề ngoài của hắn như thư sinh yếu đuối. Ngươi biết tại sao không? Đây là ma quỷ khoác áo thiên sứ!
- Ma quỷ khoác áo thiên sứ?
Hạ Mạt bỗng nhiên cảm thấy mấy chữ này dùng để hình dung Trần Lạc là thích hợp nhất.
- Nói đi phải nói lại, Mạt Mạt, ngươi tiếp xúc với hắn đã nhiều ngày, tên kia có giống như trong truyền thuyết nói vui buồn thất thường? Vui thì tiêu sái tùy ý, như phật, thiên hạ mừng. Giận thì ngông cuồng, bá đạo, như ma. Thiên hạ khóc?
Hạ Mạt nghiêng đùa nhớ kỹ, lắc đầu lầm bầm:
- Tiếp xúc với Trần Lạc mấy ngày nay hắn không biểu lộ nhiều tình cảm, nhiều lúc hắn chỉ ngồi, rất yên lặng, có khi yên lặng làm người ta sợ. Ta trực giác trong lòng hắn chứa rất nhiều chuyện.
- Không lẽ tên này thật sự muốn đi đường vu pháp?
Tuy Bạch Phiêu Phiêu không thích Trần Lạc, thậm chí hơi xem thường hắn nhưng nàng cũng tò mò về hắn.
Hạ Mạt nhíu mày nói:
- Xem các biểu hiện của hắn tì đúng là vậy, nhưng mà...
Mắt Hạ Mạt chớp chớp nghi hoặc, nhỏ giọng nói:
- Ta cứ thấy lòng hắn không yên.
- Lòng không yên là bình thường. Bị ông trời thẩm phán, tu vi mất hết, dù muốn phân chấn lại, bước tiếp trên con đường này, chấp nhận việc đó, hắn có năng lực chịu đựng mạnh đến đâu, tâm tình tiêu sái cỡ nào cũng cần thời gian dài để thích ứng.
- Không! Không phải loại tâm xao động này.
- Vậy là loại gì?
- Ta không nói được, cứ cảm thấy hắn làm như vậy là đang ngụy trang. Ngươi biết không? Khi ta biểu thị trận pháp trước mặt Trần Lạc cứ cảm giác như mình đang múa búa trước cửa Lỗ Ban, thi thoảng ánh mắt hắn rất lạ.
- Lạ thế nào?
- Như là... Như là...
Hạ Mạt nhắm mắt nhớ lại, nhỏ giọng nói:
- Ánh mắt như bị ép buộc, nh thể trận pháp ta biểu thị rất khó coi, nhiều chỗ hở trong mắt hắn. Vì lý do nào đó nên hắn phải giả bộ hứng thú, có khi trong mắt hắn lộ ra bất đắc dĩ, mỉa mai, buồn cười. Đôi khi hắn nhắm mắt lại, bóp trán, bộ dạng như là ta biểu thị trận pháp xấu xí nhất thiên hạ làm hắn không muốn nhìn.
- Cái gì?
Bạch Phiêu Phiêu không thể tin, không hiểu nổi cảm giác của Hạ Mạt.
Bạch Phiêu Phiêu nói:
- Ngươi là sứ giả của Trung Ương trận tháp chúng ta, là thủ tịch trận sư cao cấp. Ngươi bày trận pháp có nhiều lão sư thấy mặc cảm không bằn, tên kia là cái thứ gì? Đừng nói bây giờ hắn mất hết tu vi, dù hắn vẫn còn tu vi nhưng so hiểu biết trận pháp thì hắn như đứa con nít. Đừng nói so trận pháp với ngươi, so với ta đây hắn không xứng xách giày.
- Có lẽ là ta cảm giác sai.
Hạ Mạt không biết tại sao nàng có loại cảm giác này, cái cảm giá khiến nàng phát điên không chỉ xuất hiện một, hai lần, mỗi ngày đều có.
Lần này cũng vậy.
Sáng hôm nay Trần Lạc như đã hẹn đến Trung Ương trận tháp, như mọi khi hắn ngồi trên ghế dựa vách tường, bắc chéo chân, gục đầu xuống. Trong nhà đá Hạ Mạt cẩn thận biểu thị trận pháp, dạy diệu dụng của mỗi phù văn. Quả nhiên sau ba canh giờ cảm giác làm Hạ Mạt phát điên lại xuất hiện. Trần Lạc cúi đầu, nhắm mắt lại, sau đó xoa trán liên tục, bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ.
Người quen Hạ Mạt đều biết tính cách của nàng rất tốt, nhưng tốt tính không địa biểu không có tính tình. Bởi vì Trần Lạc cho Hạ Mạt cảm giác tổn thương lòng tự trọng quá đáng, đặc biệt là lần này tay hắn siết chặt tay vịn ghếd nhưng đang cố sức chịu đựng xem màn tình diễn khó coi.
Mấy ngày nay trận pháp viện Trung Ương trận tháp thường hay tụ tập nhiều người, trong đó có không ít đệ tử trận sư, có nhiều đệ tử Trung Xu trận tháp từ Bốn đại viện. Bọn họ đa phần là học viên mới, mục đích đến trận pháp viện rất đơn giản, chỉ vì thấy tận mắt đệ tử truyền kỳ nghịch thiên mà đi vào sáu tháng năm ngoái, Trần Lạc.