Từ khi Trần Lạc xuất hiện ở Trung Ương trận tháp thì tin tức hắn thức tỉnh nhanh chóng truyền khắp Trung Ương học phủ, mới mấy ngày ngắn ngủi đã lan rộng ra thế giới. Mọi người đều biết Trần Lạc nửa năm trước oan hđộng thiên hạ, toàn thể chấn kinh đã thức tỉnh. Nhưng tu vi của Trần Lạc mất hết, hắn đã thành phế nhân. Có vẻ Trần Lạc muốn bắt đầu lại, đi đường trận sư.

Có người xem trọng Trần Lạc, cho rằng tư chất của hắn thông minh, ngộ tính vô song, nếu chịu cố gắng thì tương lai nhất định sẽ trở thành một vị trận sư vĩ đại.

Có rất nhiều người coi thường Trần Lạc, cho rằng hắn trải qua thẩm phán, tuy rằng tỉnh dậy nhưng linh hồn cực kỳ suy yếu. Lúc này Trần Lạc mới bắt đầu tiếp xúc trận pháp khá muộn, dù hắn có ngộ tính vô song nhưng đạo trận pháp ở chỗ tích lũy, mặc cho ngươi có ngộ tính cao đến đâu nếu không tích lũy đầy đủ thì khó thể làm ăn được gì.

Mấy ngày nay Trần Lạc không làm gì khác, sáng sớm mỗi ngày xuất hiện ở trận pháp viện rồi đi dạo trong Trung Ương trận tháp, sau đó đến phòng thí nghiệm nghe Hạ Mạt giảng dạy kiến thức trận pháp cơ bản. Liên tiếp bốn ngày đều như vậy, đến ngày thứ năm trong hành trình của Trần Lạc thêm một hạng mục là đi Tàng Thư tháp đọc sách, xem nhiều lịch sử về Trung Ương học phủ, câu chuyện danh nhân mỗi năm xảy ra.

Trần Lạc nghĩ nếu nữ nhân điên thật sự có trong Trung Ương học phủ thì nhiều ít nên ghi chép về nàng. Quả nhiên đến ngày thứ hai, Trần Lạc tìm được một đối tượng đáng ngờ trong một quyển sách tên là "Trung Ương học phủ danh nhân lục". Đó là một nữ đệ tử nhập học mười năm trước, tên Đường Phi. Theo ghi chép thì Đường Phi là một vị kỳ nữ tử, không chỉ lộ ra nhiều thành tựu khó tin trong đường tu luyện vu pháp còn sáng tạo nhiều thần kỳ ở đường trận pháp. Có một số trận pháp của Đường Phi đến nay không ai giải được câu đố. Nhưng vào năm thứ tư Đường Phi bỗng nhiên nổi điên, trở thành điên khùng. Nghe nói là vì Đường Phi tu luyện xảy ra vấn đề, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thần trí không rõ, cảm xúc thất thường. Cuối cùng Trung Ương học phủ bất đắc dĩ nhốt Đường Phi lại, bí mật trị liệu bốn, năm năm mãi đến năm thứ tám mới thả ra. Sau khi Đường Phi rời đi tuy rằng cảm xúc ổn định nhưng vẫn khùng điên, Trung Ương học phủ đành sắp xếp cho nàng ở trong Long Xà viện.

- Đường Phi? Có khi nào là nữ nhân điên đó không?

Trần Lạc lật hết nhiều ghi chép Trung Ương học phủ, có nhiều nữ nhân điên nhưng Đường Phi cho hắn cảm giác giống nhất.

Đột nhiên

Trần Lạc nhớ lúc mới nhập học, ngày đầu vào Long Xà viện gặp một nữ nhân điên. Trần Lạc nhớ rõ ràng nữ nhân đột nhiên xuất hiện, tóc tai bù xù, mặc áo trắng như nữ quỷ, miệng la giết giết giết, không ai thẩm phán ta được, chư thiên không được, đại quang minh cũng không được... Tại sao... Rốt cuộc là tại sao?

Lúc đó Trần Lạc không mấy để ý, bây giờ nghĩ lại nữ nhân như nữ quy và nữ nhân điên trong không gian hư vọng có giọng điệu rất giống nhau.

- Chẳng lẽ nữ nhân điên trong không gian hư vọng thật sự là Đường Phi sao?

Trần Lạc tiếp tục lật xem các sách khác, có khá nhiều sự tích về Đường Phi nhưng đa số là liệt kê báo cáo như tu luyện có thành tựu gì, sáng tạo ra trận pháp gì vân vân.

Trần Lạc không tìm tiếp, hắn lập tức đi Long Xà viện kiếm La Phù, muốn hỏi thăm chuyện về Đường Phi. Tiếc rằng La Phù đã ra ngoài Lãnh Cốc, nếu Trần Lạc hỏi thăm Hạ Mạt sẽ lọt vào tai Ngụy đại tổng quản. Trần Lạc không muốn Trung Ương học phủ biết hắn dang tìm hiểu về Đường Phi, hắn càng nghĩ càng thấy nhập học hơn một năm nhưng không có bằng hữu gì.

A?

Không đúng!

Trần Lạc bật cười, hắn chợt nhớ một người, hắn dám chắc người đó biết còn nhiều hơn đệ tử cũ nhập học mười năm.

Từ khi tin tức Trần Lạc thức tỉnh truyền khắp thiên hạ, đệ tử cẩn thận sẽ phát hiện khá nhiều đệ tử ngôi sao biến mất thật lâu lần lượt xuất hiện, Tần Phấn, Ngạo Phong cũng vậy. Lúc trước hai người im hơi lặng tiếng, nhưng trong thí luyện mạo hiểm nửa năm trước Ngạo Phong, vương tử điện hạ thi triển ra truyền thừa kim thân khiến người mở rộng tầm mắt. Tuy sau này Tần Phấn, Ngạo Phong tiếp tục điệu thấp nhưng không ai bỏ qua được sự tồn tại của bọn họ, hai người được khen là đệ tử ngôi sao điệu thấp nhất.

Đang giữa trưa, mặt trời nóng cháy.

Trung Ương học phủ, một tòa trang viên tên là Thượng Thiện Nhược Thủy.

Tần Phấn ngồi ngay ngắn, vẫn như mọi khi loay hoay công cụ pha trà. Trước mặt vương tử điện hạ là Ngạo Phong im lặng, lạnh lùng tựa thanh kiếm.

Tần Phấn cười hỏi:

- Trở về từ khi nào?

- Ngày hôm qua.

Ngạo Phong luôn kiệm lời, tích chữ như vàng, có thể nói một chữ tuyệt đối không thêm chữ thứ hai. Ngạo Phong không hiểu trà, thậm chí hơi ghét. Nhưng Ngạo Phong chưa từng từ chối vương tử điện hạ pha trà, lần này cũng vậy. Ngạo Phong bưng trà lên uống hết một hơi như nốc rượu, vẻ mặt nhăn nhó đưa trả chén trà ý bảo Tần Phấn pha tiếp.

Ngạo Phong hỏi:

- Ngươi trở về từ lúc nào?

- Ta vốn không đi đâu.

Vương tử điện hạ trả lời làm Ngạo Phong ngẩn người, bĩu môi không nói.

- Ngươi đang rèn luyện mà sao đột nhiên quay về?

Ngạo Phong trả lời thẳng:

- Nghe nói Lạc gia tỉnh nên trở về xem.

Ngạo Phong lại hỏi:

- Từ khi hắn tỉnh ngươi có gặp hắn không? Tu vi thật sự không có?

- Chưa gặp.

Vương tử điện hạ trầm ngâm giây lát, nói:

- Về tu vi chắc là không có, hưm, nghe nói là vậy.

Ngạo Phong hỏi:

- Nghe nói sau khi Lạc gia thức tỉnh luôn ở trong Trung Ương trận tháp, có vẻ... Đang tán tỉnh một mỹ nữ?

Tần Phấn ngẩn người, lắc đầu cười nói:

- Từ khi nào ngươi thành nhiều chuyện vậy?

- Ta vẫn luôn nhiều chuyện chẳng qua ngươi không biết, lần này trở về là muốn uống ly rượu với Lạc gia, thứ hai là rất muốn xem náo nhiệt.

- Náo nhiệt gì?

- Lúc đó Lạc gia trái ôm phải ấp, hôn bốn nữ thần trước mặt công chúng. Ta rất mong đợi bốn vị nữ thần đến tìm Lạc gia tính sổ, cũng muốn biết hắn giải quyết chuyện này như thế nào.

Vương tử điện hạ bật cười chỉ vào Ngạo Phong:

- Ngươi ác quá.

Tần Phấn gật gù nói:

- Đúng là đáng giá mong chờ.

Vương tử điện hạ khẽ kêu, nghi ngờ nhìn hướng cửa.

Ngạo Phong cũng cảm ứng được cái gì, hỏi:

- Ngươi có khách?

- Không.

Tần Phấn lắc đầu, nói:

- Lãnh Cốc đi ra rèn luyện không thể nào quay về ngay, hơn nữa...

Vương tử điện hạ chưa nói xong bỗng biến sắc mặt, có vẻ rất kinh ngạc. Vèo một tiếng Tần Phấn biến mất, Ngạo Phong cũng biến mất theo. Hai người xuất hiện trước cửa, ngước mắt ngón nhìn. Phía đối diện có một thanh niên áo lam đang đến gần.

Thân hình gầy guộc, mặt trắng nhu như con gái, đôi mắt sâu thẳm, khí chất yếu đuối.

Tần Phấn, Ngạo Phong nhìn Trần Lạc chằm chằm, càng xem càng nhíu mày, bỡ ngỡ, phức tạp.

Trần Lạc thay đổi, biến càn nhu, càng yếu, càng yếu đuối, càng yên tĩnh. Đằng sau sự yên tĩnh là càng bí hiểm, khó lường như không còn phồn hoa, lắng đọng, như giếng cạn, như lão tăng, chẳng có một chút tinh thần phấn chấn, cho người cảm giác hư vô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play