Bạch Phiêu Phiêu buông Hạ Mạt ra, một tay gác vai Trần Lạc, khóe môi cười xấu xa, trong mắt khiêu khích.

Bạch Phiêu Phiêu nói thẳng:

- Tiểu quỷ, từ đâu đến? Kêu tiếng tỷ tỷ nghe chơi.

Hạ Mạt sợ hết hồn, mặt trắng bệch vội chạy qua ngăn Bạch Phiêu Phiêu lại.

Hạ Mạt trách:

- Phiêu Phiêu làm gì vậy? Mau dừng tay, đừng như vậy.

- Mạt Mạt, căng thẳng như thế làm gì? Sao mặt đổi sắc?

Bạch Phiêu Phiêu rất tò mò, nàng hiểu biết Hạ Mạt như Hạ Mạt hiểu nàng. Bạch Phiêu Phiêu quen biết Hạ Mạt thời gian dài, lần đầu nàng thấy vẻ mặt Hạ Mạt lo âu như có tai nạn sắp giáng xuống.

- Ta...

Hạ Mạt không biết nên giải thích như thế nào, nhìn hướng Trần Lạc.

Hạ Mạt xin lỗi:

- Xin... Xin lỗi, Phiêu Phiêu là bằng hữu tốt của ta, nàng không có ác ý, thật sự không có, hy vọng ngươi đừng để ý... Phiêu Phiêu, mau buông tay!

- Lạ thật, tiểu quỷ này là ai mà làm ngươi căng thẳng vậy?

Bạch Phiêu Phiêu chẳng những không thả ra mà càng bóp chặt, năm ngón bấu mạnh. Trần Lạc nhướng mày, nhìn cánh tay gác vai mình. Trần Lạc bóp cổ tay Bạch Phiêu Phiêu muốn kéo ra nhưng bây giờ hắn không có chút linh lực, lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Hạ Mạt nhân dịp này vội ra tay, năm ngón bay múa, phù văn ngưng diễn, cưỡng bức kéo tay Bạch Phiêu Phiêu rời khỏi vai Trần Lạc.

Hạ Mạt nói:

- Phiêu Phiêu, đừng phá!

Bạch Phiêu Phiêu trợn to mắt nói:

- Ôi chao?

Bạch Phiêu Phiêu khó tin nhìn Hạ Mạt, nàng thật sự không tưởng tượng nổi tiểu quy này có lai lịch gì làm Hạ Mạt căng thẳng như vậy, đến nỗi không tiếc ra tay với nàng, đây là lần đầu tiên. Tất nhiên Bạch Phiêu Phiêu sẽ không để bụng chuyện này, nàng rất tò mò thanh niên áo lam này là ai.

- Ta nói này Mạt Mạt, tên này là ai?

Lúc này nhiều người vây quanh, khi Bạch Phiêu Phiêu mới nói xong trong đám đông có người kích động hét to:

- Trần Lạc! Hắn là Trần Lạc, đệ tử truyền kỳ nửa năm trước nghịch thiên mà đi trong Thất Tinh Tiểu linh giới!

Không biết là ai hét to, lúc này không ai quan tâm điều đó. Bởi vì khi cái tên Trần Lạc vang lên, đầu óc mọi người trống rỗng, suy nghĩ đông lại.

Cái tên Trần Lạc, nghịch thiên mà đi, tu vi thông thiên triệt địa, các loại thành tựu có thể nói là kỳ tích, gan cọp long uy, đấu thiên kiêu, đấu pháp tắc, đấu tự nhiên, đấu với trời. Toàn thế giới không ai không biết tiếng.

Hiện tại là tình huống gì?

Hắn chính là Trần Lạc nghịch thiên mà đi?

Trần Lạc đã tỉnh?

Giật mình qua đi là không chấp nhận được, không tin nổi, có người nghi ngờ thanh niên áo lam không phải là Trần Lạc. Bởi vì trông hắn rất yếu, yếu như gió thổi qua sẽ ngã. Trần Lạc quá thanh tú, trông như thư sinh yếu đuối, thích hợp ở trong Tàng Thư tháp. Thật khó liên tưởng Trần Lạc với nhân vật tuyền kỳ nửa năm trước không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, bá đạo tuyệt luân, cuồng ngạo thành tính.

- Mạt Mạt, ngươi... Ngươi đừng nói với ta là... Mèo bệnh yếu đuối này chính là... Chính là Trần Lạc nghịch thiên kia.

Bạch Phiêu Phiêu đứng ngây như phỗng, khi nghe tên Trần Lạc thì nàng đã hỗn loạn. Tuy Bạch Phiêu Phiêu không thích Trần Lạc, rất ghét các hành động của hắn. Nhưng người có tên tuổi, cây có bóng. Trần Lạc là ai? Là người dám khiêu chiến với trời, nhân vật như thế làm Bạch Phiêu Phiêu thấy sợ.

Hạ Mạt bất đắc dĩ đáp:

- Hắn... Đúng là Trần Lạc.

Hạ Mạt rất hối hận, nàng hối hận không nên vào từ cửa chính, nếu không thì chuyện sẽ không xảy ra. Điều duy nhất khiến Hạ Mạt thầm mừng là đến bây giờ vẻ mặt Trần Lạc không có gì là khó chịu, nếu không thì nàng không biết nên giải quyết ra sao.

Khi xác nhận thanh niên áo lam là Trần Lạc liền dấy lên xôn xao, mọi người lộ biểu tình phức tạp. Đó là biểu tình sợ hãi, kính sợ, mất tự nhiên thụt lùi như đang sợ chọc giận hắn. Vì đồn rằng tính cách Trần Lạc nóng nảy, đánh hơn hai mươi thiên kiêu huyết mạch không thành hình, rượt đánh các đại nhân vật Trung Ương học phủ. Người như vậy né ra xa thì hơn.

Bọn họ thụt lùi chỉ còn lại Bạch Phiêu Phiêu. Vốn Bạch Phiêu Phiêu kiêng dè Trần Lạc bây giờ càng sợ hơn. Lúc này mọi người chợt nhớ hình như... Mới rồi đại tỷ Bạch Phiêu Phiêu bóp vai Trần Lạc, còn gọi hắn là gì? Mèo bệnh yếu đuối, chất vấn tiểu quỷ đến từ đâu, kêu tỷ tỷ một tiếng nghe chơi? Cha nó, đại tỷ, Trần Lạc là người nghịch thiên! Ngươi to gan đến cỡ nào dám kêu hắn là tiểu quỷ? Giờ thì chết rồi.

Người nghe tên Bạch Phiêu Phiêu đều biết nàng là một nữ nhân rất to gan, mạnh mẽ vang dội, cực kỳ bạo lực, nhưng chỉ có thế. Có lẽ Bạch Phiêu Phiêu rất to gan nhưng tuyệt đối không hơn trời. Trần Lạc là sự tồn tại ngông cuồng, bá đạo, giận thì như ma, thiên hạ khóc, người dám nghịch thiên mà đi. Hỏi sao Bạch Phiêu Phiêu không sợ?

Hiện tại nên làm gì?

Bạch Phiêu Phiêu thầm nghĩ:

- Có khi nào tên này tức giận diệt ta không? Giống như đánh đám người Gia Cát Thiên Biên thành bùn?

Suy nghĩ của Bạch Phiêu Phiêu hỗn loạn, nàng không dám nghĩ tiếp. Bạch Phiêu Phiêu liếc xéo Hạ Mạt, oán Hạ Mạt biết rõ thanh niên áo lam là Trần Lạc tại sao ngay từ đầu không nói với nàng. Đương nhiên oán thì oán, Bạch Phiêu Phiêu ra hiệu cầu Hạ Mạt, hy vọng tỷ muội tốt giúp đỡ nàng.

Hạ Mạt lén quan sát cảm xúc của Trần Lạc, vì đây là một trong những nhiệm vụ Ngụy đại tổng quản giao cho nàng, dựa theo biến đổi cảm xúc phỏng đoán tâm lý của Trần Lạc. Nhưng từ đầu đến cuối mặt Trần Lạc không lộ ra cảm xúc quá khích gì, cùng lắm là nhướng mày, ngoài ra không còn gì khác.

Không biết có phải cảm xúc Trần Lạc quá kém, suy sụp dưới đáy, không có tâm tình quan tâm những chuyện ồn ào này hay vì Trần Lạc biết đã mất hết tu vi, bất lực bị người nhục nhã nên chết lặng.

Là lý do trước hay sau? Hạ Mạt không biết, nàng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Trần Lạc tĩnh lặng không gợn sóng, tinh thần không phấn chấn.

Hạ Mạt thầm nghĩ:

- Có lẽ là vế sau, nếu không thì sao đôi mắt đó chẳng có chút tinh thần bồng bột của người trẻ tuổi? Có lẽ hắn đã tuyệt vọng.

Nhưng có một khoảnh khắc Hạ Mạt đọc được ý trong mắt Trần Lạc, đó đơn thuân là hờ hững, như cao tăng đắc đạo nhìn thấu hồng trần thế tục, lòng không bị ảnh hưởng. Như thể Trần Lạc lười để ý con kiến quấy rầy, hay nói đúng hơn là hắn không chút hứng thú quan tâm.

Đây là tâm tính siêu nhiên.

Tâm tính Trần Lạc bây giờ là siêu nhiên rồi sao?

Hạ Mạt không cho rằng một người trải qua thương thiên thẩm phán, tu vi mất hết sẽ giữ được sự siêu nhiên.

Khi mọi người suy đoán Trần Lạc sẽ dạy dỗ Bạch Phiêu Phiêu như thế nào thì thanh niên áo lam trông yếu đuối kia không nói không rằng, không thèm nhìn nàng cái nào, cất bước đi như chuyện này không liên quan gì hắn.

Hạ Mạt thầm thở phào, bước lên kéo tay áo Bạch Phiêu Phiêu, liếc mắt ý bảo xứng đáng.

Hạ Mạt nói:

- Có chuyện gì chờ buổi tối nói tiếp.

Hạ Mạt vội vàng chạy theo Trần Lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play