Mặc dù chuyện đã qua một ngày, nhiều bằng hữu đến an ủi nhưng Lạc Anh vẫn không nuốt trôi được cục tức. Lạc Anh nhớ lại trong Thiên Ki Tiểu linh giới bị Thiên Vương Lão Tử sờ mó là nàng muốn chửi người. Lạc Anh càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng nổi giận. Lạc Anh trừng đêm trăng, nàng hạn không thể bay lên trời xé tan nát vầng trăng. Trước kia Lạc Anh thích trăng sáng trong đêm, nhưng bây giờ nàng cực kỳ ghét nó.
Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm ngồi trên ghế nhìn mệt mỏi.
- Ta nói này Anh Tử, đã một ngày rồi, ngươi nên đủ đi.
Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm đúng là mệt, chiêu đãi bằng hữu cả ngày, mệt chết người.
Lạc Anh tức giận nghiến răng nói:
- Đủ? Ngươi nói thật dễ nghe, ngươi có biết tên kia làm gì với ta không? Tên khốn sờ ngực, sờ mông lão nương, sờ mông xong lại vuốt mặt. Trên người lão nương chỗ nào sờ được đều bị hắn sờ hết!
Thấy Lạc Anh tức xì khói, Vị Tiểu Yêu vui sướng khi người gặp họa nói:
- Xứng đáng, ai kêu ngươi vênh váo, biết rõ Thiên Vương Lão Tử lợi hại mà còn chạy qua đánh với hắn. Ngươi đánh cứ đánh, ăn mặc hở hang làm gì, lộ vai lộ eo lộ ngực, không sờ ngươi thì sờ ai?
- Hồ ly dâm kia, ngươi còn có mặt mũi nói? Tính ra thì nếu không phải vì bênh ngươi lão nương sẽ bị người sàm sỡ sao?
Lạc Anh siết chặt hai tay, khuôn mặt quyến rũ lạnh băng, trong mắt không còn hút hồn người mà tràn ngập lửa giận.
Lạc Anh hung dữ nói:
- Đừng để ta bắt được tên đó, nếu không ta sẽ thiến hắn!
Lúc này cửa phòng bật mở, một nữ nhân bước ra, là Hiên Viên Đồng như mưa như sương như gió.
- Hiên Viên tỷ có sao không?
Thấy Hiên Viên Đồng đi ra, ba người Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm chạy đến hỏi hạn. Vì lúc trong Thiên Ki Tiểu linh giới không biết tại sao sắc mặt thương sát phong cương chi nhãn là lạ, lúc rời khỏi Tiểu linh giới nàng không nói không rằng trực tiếp bế quan.
- Lúc đó Hiên Viên tỷ làm sao vậy? Hiên Viên tỷ có biết là muội muội ta đây suýt bị người ta hiếp không?
Hiên Viên Đồng lắc đầu, cười bất đắc dĩ. Tuy khi đó Hiên Viên Đồng bạn rộn chém giết linh thức còn sót lại của Thiên Vương Lão Tử nhưng vẫn biết chuyện xảy ra bên ngoài. Nói thật là Hiên Viên Đồng không ngờ Thái Âm linh nguyên của Thiên Vương Lão Tử dồi dào như vậy, hơn nữa linh luân thanh thế to lớn, càng khủng bố là hắn ngộ pháp chi nguyên lực. Hiên Viên Đồng nhập học Trung Ương học phủ bốn năm, lần đầu nàng thấy kẻ biến thái như vậy.
- Anh Tử, ngươi có điều không biết, khi đó ta bị buộc bất đắc dĩ.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không hiểu sao linh thức của tên đó chạy vào trong linh hải của ta.
Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm nghe Hiên Viên Đồng nói thì ngây người. Cái gì gọi là linh thức của Thiên Vương Lão Tử chạy vào trong linh hải của Hiên Viên tỷ? Có thể không?
Hiên Viên Đồng lắc đầu, nói:
- Nếu chuyện này không xảy ra trên người ta thì ta cũng không tin, mãi đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao linh thức tên đó xâm nhập vào linh hải của ta được. Chuyện này lạ lùng chưa từng có.
- Bây giờ linh thức của tên kia còn không? Hiên Viên tỷ, có nghiêm trọng không? Linh hải có bị ô nhiễm không?
- Bây giờ không sao, ta đã chém sạch linh thức còn sót lại của hắn. Nhưng linh thức Thiên Vương Lão Tử quá mạnh, là hiếm có trên đời. Chỉ một chút linh thức đã khó anhừn như vậy, không tưởng tượng nổi linh hồn của hắn cường đại đến đâu. Dù là trong nội viện cao thủ như mây cũng hiếm ai có linh hồn ngang ngửa với Thiên Vương Lão Tử.
Nghe Hiên Viên Đồng nói, ba người Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm líu lưỡi. Mọi người đều biết không có đường tắt cho linh hồn, chỉ có thể tích lũy từ từ. Theo thời gian, tu vi tăng cao linh hồn cũng tăng lên. Dù một số người bẩm sinh có linh hồn rất mạnh nhưng chỉ hơn người bình thường một chút. Bây giờ Hiên Viên Đồng nói linh hồn của Thiên Vương Lão Tử mạnh đến mức cao thủ nội viện không thể so sánh? Vậy là cường đại tới đâu?
- Hiên Viên tỷ, linh thức của tên kia chạy vào linh hải vậy chẳng phải là hắn trông thấy linh tượng của tỷ?
Lạc Anh chịu thiệt thòi lớn nên rất muốn kiếm người chết chung.
- Nói bậy bạ cái gì?
Biểu tình Hiên Viên Đồng là lạ, liếc xéo Lạc Anh.
Hiên Viên Đồng biết tính cách của Lạc Anh, không muốn nói nhiều về đề tài này, nàng đánh lạc hướng hỏi:
- Có tung tích của tên đó không?
- Tạm thời không có. Anh Tử đã vận động tất cả bằng hữu trong Bốn đại viện điều tra cả ngày nhưng không tìm ra.
- Hắn có bản lĩnh siêu phàm thế này dù muốn giấu cũng không được, sớm muộn gì sẽ lòi đuôi cáo ra.
Hiên Viên Đồng trầm ngâm giây lát, lại nói:
- Theo ta thấy người này không ở trong Bốn đại viện, hắn là Luyện trận viện, hoặc là Luyện Bảo viện.
- Tại sao Hiên Viên tỷ nói vậy?
Hiên Viên Đồng lấy Kính Hoa Thủy Nguyệt ram nói:
- Lúc trước bảo khí của ta hoàn mỹ vô khuyết, sau khi hút Thiên Vương Lão Tử vào thì bây giờ là phế phẩm.
- Phế... Phế phẩm? Chuyện gì vậy? Là tên khốn Thiên Vương Lão Tử làm sao? Đây là bảo khí thiên nhiên, sao có thể...
- Ta hoàn toàn khẳng định là hắn làm, rất có thể hắn lợi dụng bảo khí này xâm nhập vào linh hải của ta. Nhưng ta không biết Thiên Vương Lão Tử làm sao phá hỏng bảo khí, vào linh hải của ta được.
- Hiên Viên tỷ, ta chưa từng nghe loại chuyện như vậy bao giờ.
Như Diệp Thiển Tâm nói, phá hư bảo khí rồi xâm nhập linh hải, đừng nói là ba người Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm chưa từng nghe, Hiên Viên Đồng đến từ hình phạt viên, phụ tu luyện bảo cũng không biết.
- Sắp cuộc thi đấu, các ngươi đừng phân tâm vì chuyện này. Ta sẽ tìm cách điều tra thân phận Thiên Vương Lão Tử.
Lần này Hiên Viên Đồng chịu thiệt lớn, bị người lén xâm nhập linh hải, suýt gây họa lớn. Không nói đế nhiên Viên Đồng bị Thiên Vương Lão Tử nhìn trộm ngọc thể linh tượng, lại còn tổn thất một bảo khí thiên nhiên có tiền cũng không mua được.
- Hiên Viên tỷ, rất xin lỗi, đều tại ta hại tỷ tổn thất một bảo khí thiên nhiên quý giá.
Vị Tiểu Yêu, Lạc Anh cảm thấy vô cung có lỗi với Hiên Viên Đồng. Bọn họ biết bảo khí thiên nhiên chỉ ngộ chứ không cầu được, rất hiếm có, khó nhất là luyện hóa bảo khí thiên nhiên.
- Cô nương ngốc, chỉ là vật ngoài thân, các ngươi đừng để trong lòng. Hơn nữa theo ta được biết, phần thưởng cuộc thi đấu trung cấp lần này có nhiều bảo khí thiên nhiên rất tuyệt vời.
- Nhiều?
Phần thưởng mỗi cuộc thi đều có bảo khí thiên nhiên nhưng rất ít ỏi, khoảng hai, ba cái. Vừa rồi Hiên Viên Đồng bảo là có nhiều?
- Ta chỉ tình cờ nghe nói, học phủ chuẩn bị nhờ cuộc thi đấu lần này làm hành động lớn, vì vậy phần thưởng quan giám khảo hậu hĩnh nhất trong lịch sử. Bảo khí thiên nhiên ít nhất là chục cái, còn một, hai cái là tự nhiên chi nguyên bảo khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT