- Đúng vậy! Sau khi ta vào Thần Cơ tháp dung hợp linh quang kia mất sáu ngày, còn lại hơn một tháng chẳng được chút gì. Lão sư của ta căn cứ theo tính huống riêng ta đặt sẵn con đường tu hành, sau này nếu không có gì ngoài ý muốn ta sẽ đi trên con đường này.
- Vậy thì rất tốt.
Vương tử điện hạ pah ly trà xong Lãnh Cốc chộp lấy ngửa đầu uống cạn, chép miệng, gã không cảm giác mùi vị gì.
Lãnh Cốc hỏi:
- Phải rồi, ba tên Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh có chuyện gì vậy? Sau khi ta đi ra nghe tin tức về bọn họ làm hết hồn. Tuy ta không quen ba người kia nhưng có gặp mặt vài lần, cho ta ấn tượng là rất điệu thấp. Đặc biệt là Mạc Bắc, hắn che giấu rất sâu, tại sao bỗng nhiên giết linh thú của Hứa Kỳ Phong? Còn Khổng Tường, Lệ Vô Danh, tại sao hai người bỗng nhiên đánh nhau?
- Học phủ bắt đầu kế hoạch bắt rồng, tiềm lực ẩn dưới nước đương nhiên không thể tiếp tục ẩn núp.
- Kế hoạch bắt rồng? Đó là gì?
- Kế hoạch bắt rồng, tên như ý nghĩa, bắt tiềm long ẩn dưới nước. Trước mắt ta chưa rõ tại sao học phủ đột nhiên thực hiện kế hoạch này, theo thông tin thì Trần Lạc là mục tiêu thứ nhất của kế hoạch bắt rồng. Kế tiếp là Mạc Bắc, Khổng Tường, Lệ Vô Danh, ngươi và ta đều nằm trong danh sách.
- Ý ngươi nói những lời ra tiếng vào về Trần Lạc là do học phủ làm? Linh thú của Hứa Kỳ Phong chết trong sân của Mạc Bắc, Khổng Tường và Lệ Vô Danh bỗng nhiên kết thù kết oan cũng do học phủ làm?
Thấy vương tử điện hạ gật đầu thì Lãnh Cốc đánh rùng mình.
Lãnh Cốc hỏi:
- Nhưng ta không bị gì, ngươi cũng khỏe?
- Sau khi Trần Lạc bị bắt ngươi liền ký kết hiệp ước bổ thiên với học phủ, hắn đã bị bắt còn cần học phủ giở thủ đoạn vớt ngươi lên mặt nước sao?
Tần Phấn uống trà thơm của mình, dường như hơi không vừa lòng, đổ trà đi pha cái mới.
- Cha nó!
Thế này Lãnh Cốc mới nhận ra Trung Ương học phủ vô sỉ, gã ngẫm nghĩ, nhìn vương tử điện hạ.
Lãnh Cốc hỏi:
- Nhưng hình như điện hạ không bị gì? Không lẽ người cũng ký hiệp ước bổ thiên với học phủ?
- Thân phận của ta hơi đặc biệt, sau lưng dính dáng hoàng thành, hiệp ước bổ thiên không thích hợp với ta. Nhưng ta đã bàn với học phủ, chờ thi xong sẽ lựa chọn, nếu không nói vậy sợ là ta sẽ không may mắn thoát khỏi.
- Cha nó, điện hạ dù gì là nhi tử của thánh vương, Trung Ương học phủ không cho chút mặt mũi sao?
- Địa vị của Trung Ương học phủ... Có nhiều chuyện sau này ngươi sẽ biết.
Vương tử điện hạ không nói rõ nhưng Lãnh Cốc cũng hiểu trong chuyện này dính dáng đến hoàng gia, gã không hỏi nhiều.
Lãnh Cốc, Tần Phấn nói chuyện một lúc.
Lãnh Cốc chợt nhớ điều gì, nói:
- Điện hạ biết không? Lúc trong Thần Cơ tháp ta hỏi thăm một tin vỉa hè, nghe nói có người từng thấy Tịch Nhược Trần trong Thần Cơ tháp.
Vương tử điện hạ cười bí hiểm:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tần Phấn nói:
- Nếu ta nói ngươi biết nửa năm qua Tịch Nhược Trần luôn tu hành trong Thần Cơ tháp thì ngươi có tin không?
- Cái gì?
Nghe tin này người Lãnh Cốc run lên, gã biết vương tử điện hạ đã nói thì nhất định là thật.
- Không chỉ Tịch Nhược Trần, ngay cả Mạc Khinh Sầu cũng ở trong Thần Cơ tháp. Từ sau khi hai người thua Trần Lạc thì ký hiệp ước bổ thiên với học phủ, luôn tu hành trong Thần Cơ tháp.
- Trời đất ơi! Vậy bây giờ tu vi của hai người thế nào?
Lãnh Cốc quan tâm vấn đề này nhất, vì gã định đấu với Tịch Nhược Trần một trận trong hiệp ước bổ thiên.
- Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu đã thức tỉnh huyết mạch, hơn nữa hai người về mặt thiên phú, ngộ tính đều cao đáng sợ, lại tu hành ở vùng đất kỳ tích. Ta không biết tu vi hiện giờ của hai người ra sao, nhưng...
Tần Phấn ngừng giây lát, trầm ngâm nói:
- Nhưng Tịch Nhược Trần vào Thần Cơ tháp một tháng sau từng đánh anhu với người trong đó, khi phát ra chân thân huyết mạch thì một chiêu diệt Quý Trường Diệu.
- Quý Trường Diệu? Cái tên xếp hạng bốn trong đệ tử tứ giai? Nếu ta không nhớ lầm thì sức chiến đấu của tên kia cao đến hai ngàn vạn quân, Tịch Nhược Trần mới vào Thần Cơ tháp một tháng đã có thể một chiêu đánh gục Quý Trường Diệu? Cái này cũng quá...
Không phải khả năng chấp nhận của Lãnh Cốc kém mà vì tin tức quá bom tấn. Lãnh Cốc nhớ rõ lúc trong cuộc thi đấu nhập học, Tịch Nhược Trần bày ra chân thân huyết mạch có sức chiến đấu cỡ mấy trăm vạn. Sau khi Tịch Nhược Trần vào 7trận tượng một tháng, trong tình huống không phát ra chân thân huyết mạch đã có thể đánh gục cường giả sức chiến đấu cao hai ngàn vạn quân trong một chiêu, quá khủng bố.
- Tự ngươi cũng cảm nhận được Thần Cơ tháp thần kỳ, còn cần ta giải thích sao?
Như vương tử điện hạ đã nói, Lãnh Cốc tự mình nếm sự thần kỳ của Thần Cơ tháp, gã biết rõ về nó. Nhưng dù là vậy Lãnh Cốc vẫn khó chấp nhận được. Dựa vào cái gì người ta đi vào một tháng sức chiến đấu tăng vượt mức tưởng tượng, còn gã vào hai tháng mà chỉ tiến bộ được một chút? Chênh lệch quá lớn.
- Người so với người tức chết ngươi!
Lúc trước Lãnh Cốc còn đắc ý vì sức chiến đấu tăng vọt, ngeh tin về Tịch Nhược Trần xong gã thấy nản.
- Lãnh Cốc, thiên phú và tư chất của ngươi ngang ngửa với Tịch Nhược Trần, cái ngươi thiếu là đấu chí, sự khích lệ, mục tiêu. Lúc thi nhập học Tịch Nhược Trần gặp Trần Lạc, bị đánh không có sức đáp trả. Sau khi nhập học, vì tẩy rửa sỉ nhục khích lệ Tịch Nhược Trần phấn chấn, mục tiêu của hắn là đánh bại Trần Lạc sau nửa năm. Tịch Nhược Trần biết mình muốn làm cái gì, chịu rả giá vì mục tiêu đó, cộng với tư chất của hắn nên tu vi tăng tiến không lạ lùng.
Vương tử điện hạ nói xong khẽ thở dài:
- Thiên tài không đáng sợ, đáng sợ là thiên tài tràn ngập đấu chí.
Lãnh Cốc cắn răng, nắm tay nói:
- Đấu chí? Ta cũng có đấu chí!
- Cái này có lẽ liên quan đến tính cách của ngươi.
Tần Phấn vỗ vai Lãnh Cốc, cười nói:
- Tính cách ngươi bẩm sinh sáng sủa, dù đánh thua, tuy trong một lúc không chịu nổi nhưng rất nhanh sẽ quên đi. Có một số người thì khác, trong từ điển của họ không cho phép chữ thua. Tịch Nhược Trần là vậy, Mạc Khinh Sầu cũng thế, nhiều người đều như vậy. Loại tâm tính này có lợi cũng có chỗ tệ cho tu hành.
- Tịch Nhược Trần vào Thần Cơ tháp một tháng đã có thể một chiêu đánh gục Quý Trường Diệu, vậy hắn ở trong đó nửa năm bây giờ khủng bố đến mức nào? Lúc cuộc thi đấu nếu vô tình gặp hắn, dù ta sử dụng lực lượng ấn ký e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Vấn đề này thì ngươi không phải lo.
- Tại sao?
Vương tử điện hạ cười nói:
- Bởi vì mục tiêu của hắn không phải ngươi mà là Trần Lạc.
Tuy Tần Phấn nói câu này nghe chói tia nhưng Lãnh Cốc biết đó là sự thật.
Lãnh Cốc trầm ngâm nói:
- Ngươi cảm thấy Trần Lạc có phải là đối thủ của Tịch Nhược Trần không?
- Cái này... Khó nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT