Phong Bưu thừa dịp này đứng dậy, bất chấp vết thương trên người, gã cố nén đau thấu óc giơ một khối lệnh bài.
Phong Bưu hét to:
- Người này ác ý thương tổn chấp pháp viên, ta với thânp hận đội trưởng Chấp Pháp Đường giao cho tất cả đệ tử có mặt quyèn chấp pháp. Đánh, đnhá mạnh vào! Học phủ có truy cứu thì một mình Phong Bưu ta gánh chịu!
Nghe Phong Bưu tuyên bố, Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn vốn sợ gánh trách nhiệm giờ không còn lo gì nữa. Diệp Hồng quát to, đánh ra một linh quyết khởi đầu. Những người khác thấy có kẻ ra tay thì cùng hùa theo.
Bước ra một bước, ánh sáng chợt lóe. Đánh ra một đấm, hổ gầm điếc tai. Mắt trừng, màu đỏ bắn tung. Chiến ý, đó là chiến ý vô tận. Lửa giận, đó là lửa ngập trời. Cuồng ngạo, đó là cuồng vô biên.
Trong đám người Trần Lạc chỉ đánh Oai Vũ Vô Tướng Quyền bình thường nhất, nhưng không ai ngăn cản được quyền pháp bình thường đó. Một đấm, một người rú lên, một người ngã xuống đất.
Oai Vũ Vô Tướng Quyền, đại khai đại hợp, long hành hổ bộ, một bộ một đấm, một đấm một người gục. Lần lượt từng người ngã xuống, không ai may mắn thoát khỏi, không người ngoại lên.
Gió xuân thổi, trống trận ầm ầm. Chiến vô biên, chiến vô cảnh. Chiến! Chiến! Chiến!
- Ngươi! Quỳ xuống!
Trần Lạc bước ra một bước, súc địa thành thốn, chớp mắt đã vọt ra hai mươi thước. Trần Lạc giơ tay đấm mũi người đó chảy máu, quỳ xuống đất.
- Quỳ xuống!
Bùm!
- Quỳ xuống!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không được, ai cũng không được. Linh quyết hay người đều không được, nhiều linh quyết không làm gì Trần Lạc được. Ba trăm người không thể đến gần Trần Lạc, cú đấm của hắn giống như thẩm phán, đụng vào là sẽ quỳ.
- Cơn giận trong lòng ta, giận như lửa, lửa đốt trời. Ta muốn tĩnh nhưng không được, nếu vậy thì ta cho lửa giận này đốt trời!
- Nam nhi tốt chiến tứ phương, ta đã chiến là không ngừng. Muốn chiến thì phải chiến oanh liệt, chiến thiên hôn địa ám, dù trời sụp, đất có nứt ta vẫn không ngừng!
Nhấc chân, cất bước, tung nắm đấm, người ngã xuống.
Chiến ý dạt dào, chiến ngập trời!
Trần Lạc như chiến thần đánh đâu thắng đó, bá chiến thiên hạ!
Đám người xung quanh trợn mắt há hốc mồm. Vị Tiểu Yêu, La Phù, Diệp Thiển Tâm, Vân Phàm, mọi người đều giống nhau. Bọn họ có thấy Oai Vũ Vô Tướng Quyền nhưng chưa từng gặp ai thi triển bộ quyền pháp chỉ là linh quyết hoàng cấp đến tột đỉnh thế này. Thật là quyền như hổ, hổ hổ sinh uy, uy chấn tứ phương, cái thế vô song.
Bọn họ từng thấy cường giả nhưng chưa gặp ai hung hãn đến mức này. Không dùng linh quyết, không vận chuyển công pháp, chỉ dựa vào lực lượng linh nguyên thi triển ra Oai Vũ Vô Tướng Quyền bình thường nhất đã đánh ba trăm người té ngã. Hình ảnh này làm người ta tán thán, trố mắt líu lưỡi. Không biết khi nào, thật sự không biết, mọi người chìm đắm trong cuộc chiến máu nóng sục sôi thì nó bỗng ngừng lại.
Ba trăm người đều quỳ dưới đất đau đớn gào la, mọi người đầu rơi máu chảy, miệng mũi phun máu. Hình ảnh này quá rung động, đồ sộ.
Nhiều người nhìn tình cảnh này chợt nhớ trước khi Trần Lạc chưa đến, thiếu nữ kỳ lạ cứ lảm nhảm. Nàng nói nhân lúc Trần Lạc chưa đến, không biết chuyện này thì tất cả hãy mau rời đi, nàng nói Trần Lạc không dễ chọc, các ngươi không trêu vào được. Lúc đó mọi người nghĩ thiếu nữ bị khùng, giờ ngẫm lại đúng như nàng đã nói.
Trần Lạc thật sự không dễ chọc, không trêu vào được.
Trần Lạc dám đánh cả người Chấp Pháp Đường, ba trăm người không làm gì được một cọng lông của hắn.
Loại người này thật sự quá đáng sợ.
Trong đám người phía xa, Vân Mai, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn dẫn đầu hai trăm thành viên đứng lặng tại đó, biểu tình phức tạp. Có người giật mình, có vui mừng. Giật mình là sức chiến đấu hung hãn của Trần Lạc, mừng là Vũ Hóa Phi bỏ cuộc giúp bọn họ không bị kéo xuống nước, nếu không thì bây giờ không chỉ có ba trăm người quỳ.
Trong chiến trường còn sót lại dao động lực lượng cuồng phong, đất cát bay lên. Trần Lạc đứng lặng tại chỗ, vạt áo phất phớt, tóc bay rối. Cuộc chiến này chưa làm Trần Lạc thỏa mãn, mặt mày đầy lửa giận càng sắc bén hơn, biểu tình càng âm trầm, mắt càng đỏ rực. Trần Lạc thay đổi, ai cũng cảm nhận được điều đó.
Trần Lạc thay đổi âm trầm, máu me, cuồng bạo hợn.
Trần Lạc chỉ đứng yên đã như chắn cả mặt trời, làm mọi thứ xung quanh chìm trong bóng ma. Bóng tối này lạnh lẽo, tĩnh lặng. Trong bóng tối thay đổi theo cảm xúc của Trần Lạc, mọi người trong hắc ám đều cảm nhận được sự giận dữ của hắn. Không ai dám nhúc nhích, sợ quấy rầy tĩnh lặng trong bóng tối.
Có người nhúc nhích hoặc đúng hơn là bò, đó là Phong Bưu. Phong Bưu cảm nhận được điều gì, gã xoay người lại. Khi ánh mắt giao nhau với đôi mắt đỏ của Trần Lạc, Phong Bưu tê liệt trên mặt đất, người run bần bật bị nỗi sợ hãi bao phủ.
Phong Bưu lắp bắp:
- Ta... Ta là đội trưởng Chấp Pháp Đường, hôm nay ngươi dám đánh ta, Chấp Pháp Đường chúng ta nhất... Nhất định sẽ không tha cho ngươi! Đối đầu với Chấp Pháp Đường chúng ta không ai có được kết cuộc tốt, không một ai!
Giọng Trần Lạc bình tĩnh nói:
- Kêu người Chấp Pháp Đường các ngươi lại đây.
Thanh âm cho người cảm giác đơn độc, lạnh lùng.
Mọi người ngây ngẩn khi nghe Trần Lạc nói, có ý gì?
Trần Lạc kêu Phong Bưu đi gọi người Chấp Pháp Đường làm cái gì? Không biết! Không ai biết.
Phong Bưu nói:
- Ta đã thấy rất nhiều kẻ giống như ngươi trong Trung Ương học phủ, ngươi không nên vui mừng quá sớm. Ta cảnh cáo ngươi...!
Trần Lạc bỗng tức giận quát:
- Đi, kêu người Chấp Pháp Đường các ngươi đến đây!
Phong Bưu bị hù sợ mặt xám xịt, biểu tình vặn vẹo. Phong Bưu há mồm muốn nói nhưng Trần Lạc bỗng xuất hiện trước mặt, xách gã lên.
Trần Lạc quát:
- Ngươi không cần cảnh cáo ta, hôm nay lão tử nói thẳng cho ngươi biết, ta xem ngươi là Chấp Pháp Đường thì ngươi mới là Chấp Pháp Đường. Khi ta không xem ngươi là Chấp Pháp Đường thì ngươi không là cái thứ gì. Đừng nói là Chấp Pháp Đường, dù là Quang Minh điện thì lão tử cũng đánh!
- Ngươi muốn đi kêu người đúng không? Đi ngay bây giờ, kêu người Chấp Pháp Đường các ngươi lại đây hết! Hôm nay không kêu người đến dù lão tử phải xốc ngược Trung Ương học phủ cũng quyết diệt ngươi!
Trần Lạc vung tay ném Phong Bưu vào quảng trường truyền tống.
Trần Lạc quát to:
- Đi, có ngon thì đi ngay bây giờ!
Trong quảng trường truyền tống, Phong Bưu bò dậy cố nén cả người đau nhức.
Phong Bưu quát to:
- Tốt, tốt, tốt, Trần Lạc, ngươi có giỏi thì chờ đó, đừng chạy!
Phong Bưu thông qua truyền tống trận rời đi.
- Còn ngươi, đi kêu những người ngươi quen tới đây hết!
Trần Lạc vung tay ném Diệp Hồng đội trưởng Thiên Không Vinh Diệu đoàn vào truyền tống trận.
- Ngươi! Ngươi! Ngươi nữa!
Trần Lạc một hơi ném Mạnh Giản đội trưởng Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Lý Mặc đội trưởng Thiên Cương Vinh Diệu đoàn vào truyền tống.
- Kêu người Vinh Diệu đoàn các ngươi đến đây hết!
- Còn ngươi nữa.
Trần Lạc xách Lý Đoan lên quăng vào truyền tống trận, quát to:
- Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, hãy kêu những người ngươi quen đến. Nếu không đủ thì kêu phụ thân, lão sư của ngươi đến!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT