Trần Lạc đang suy nghĩ sau này bớt gặp mặt nha đầu Lạc Anh là tốt hơn, lỡ ngày nào bị lộ thân phận thì hắn toi đời. Trần Lạc thấy rõ Lạc Anh hận Thông Thiên lão tổ nhiều cỡ nào, nếu bị nàng phát hiện, quỷ mới biết Lạc Anh sẽ làm hành động gì.
Tiết Thường Uyển cũng vậy, cô nương dường như xem nụ hôn kia là thật sự. Cũng trách Trần Lạc, đang yên lành hôn nàng làm gì, lần này bị bám dính rồi.
Nhưng nếu lặp lại một lần e rằng Trần Lạc vẫn sẽ hôn Tiết Thường Uyển, dù hắn biết nàng nghiêm túc trong tình cảm vẫn sẽ làm. Cái gì là bản tính? Chính là đây. Trần Lạc biết tính cách của mình nhưng đành chịu, nếu sửa bản tính được đã không gọi là bản tính.
Trần Lạc cẩn thận ngẫm nghĩ, để tay lên ngực tự hỏi lòng, chẳng lẽ hắn đúng như Lạc Anh nói là loại người không chủ đọng, không từ chối, không chịu trách nhiệm? Trần Lạc lắc đầu không nghĩ tiếp.
Trần Lạc nói:
- Lão La, sau này nếu bọn họ đến tìm ta ngươi cứ nói là ta ở bên ngoài bế quan biết chưa?
- Sao vậy Lạc gia? Bọn họ toàn là đại mỹ nữ, mấy người khác muốn gặp chưa chắc được thấy, sao ngươi cứ luôn trốn tránh họ?
La Phù nghĩ nát óc không ra, thấy Trần Lạc không đáp tiếp tục bảo:
- Lạc gia, kiểu như người là no bụng không biết nỗi khổ của người đói. Bọn họ gặp ngươi thì ta cũng dính chút thơm lây, sau này nói ra lão La ta đây từng cùng ăn cơm với hai đại mỹ nữ Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, đắc ý biết mấy.
- Đắc ý cái con khỉ! Có gì đáng vênh váo? Tóm lại sau này bọn họ có tìm thì ngươi cứ nói ta không ở.
- Cái này...
La Phù do dự. Làm nam nhân, không phải nhà giàu mới nổi, không có mỹ nữ chủ động mời gọi, giờ La Phù khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc đại mỹ nữ, kêu gã từ bỏ thì rất là không cam lòng. La Phù không hay biết khi Trần Lạc quyết định né Lạc Anh, Tiết Thường Uyển đã đưa gã bước vào con đường tối tăm. Mấy tháng sau La Phù chịu đủ tra tấn trên con đường này, van xin Trần Lạc quay về một chuyến.
Chợt một thanh âm nhẹ hẫng từ đâu vọng đến.
- Lại muốn biết mất đúng không?
Một bóng người xuất hiện trước mặt Trần Lạc, La Phù.
Ban đêm, dưới ánh trăng.
Bóng người như hồn ma, áo trắng hơn tuyết, Tiết Thường Uyển đột ngột xuất hiện như từ trên trời giáng xuống. Tiết Thường Uyển đứng đó, tóc đen bay rối, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, biểu tình lạnh băng. Đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Trần Lạc chất chứa ai oán, Tiết Thường Uyển không phải thiên sứ bi thương mà biến thành thiên sứ ai oán.
La Phù sợ hết hồn chào hỏi:
- A! Thường Uyển tiểu thư, chào... Chào.
Tiết Thường Uyển phớt lờ La Phù, nàng chỉ nhìn Trần Lạc chăm chú.
La Phù thắc mắc về mối quan hệ giữa Trần Lạc và Tiết Thường Uyển, không hiểu ra sao. Có một điều La Phù chắc chắn là tâm tình của nữ thần khá tệ, ánh mắt nàng nhìn Trần Lạc sao trông như... Như là nhìn nam nhân bạc tình.
Không lẽ Trần Lạc phụ tình Tiết Thường Uyển?
Không thể nào.
Hình ảnh Trần Lạc, Tiết Thường Uyển từng yêu nhau sau đó hắn lăng nhăng bên ngoài hiện lên trong đầu La Phù, gã tưởng tượng nhiều loại khả năng nhưng rất nhanh phủ định hết. Nếu hẹn hò với Tiết nữ thần còn ai nỡ ra bên ngoài lăng nhăng? Nhưng ánh mắt Tiết nữ thần nhìn Trần Lạc rõ ràng là... Ai oán.
Tiết Thường Uyển khẽ hỏi:
- Có thể tâm sự chút không?
Trần Lạc gật đầu, há mồm định nói gì. Tiết Thường Uyển đã như cơn gió bay xa.
- Lão La, ngươi đi về trước, chút ta sẽ về sau.
Tiết Thường Uyển lướt nhanh như cơn gió đêm, đặc biệt quái dị dưới ánh trăng. Trần Lạc yên lặng đi theo, không biết nàng muốn làm gì. Trần Lạc định hỏi nhưng biết dù có mở miệng chưa chắc Tiết Thường Uyển chịu trả lời.
Trần Lạc, Tiết Thường Uyển rời khỏi Nguyệt Hồ Loan, khu thứ mười một. Trần Lạc có tật mù đường, theo Tiết Thường Uyển đi khắp nơi không biết đã tới khu nào, bóng người ngày càng thưa thớt. Cuối cùng vào một mảnh rừng hồng sam Tiết Thường Uyển mới ngừng lại.
Tiết Thường Uyển đứng lại thì Trần Lạc cũng dừng theo. Trần Lạc liếc nhìn bốn phía, toàn là cây hồng sam xinh đẹp, mặt dất chất đầy lá đỏ khá đẹp dưới ánh trăng.
Tiết Thường Uyển đứng yên tại chỗ, đưa lưng hướng Trần Lạc, không nói một lời. Gió nhẹ thổi, ba ngàn sợi tóc đen nhẹ bay lên. Tiết Thường Uyển đột nhiên xoay người, trong mắt rực cháy lửa giận, cắn chặt môi, cực kỳ ai oán nhìn Trần Lạc chằm chằm.
Trần Lạc nhíu mày, híp mắt giả ngu hỏi:
- Sao vậy?
Tiết Thường Uyển không đáp, Trần Lạc mỉm cười nói:
- Nhớ ta sao?
- Nhớ cái đầu ngươi!
Tiết Thường Uyển bỗng nhảy lên, người tỏa ánh sáng trắng tinh khiết, chớp mắt đã vọt tới gần Trần Lạc. Tiết Thường Uyển giơ tay, ánh sáng nở rộ, một chưởng vỗ ra, hắc ám xung quanh tán loạn, thay thế là quang minh vô tận. Trần Lạc không ngờ Tiết Thường Uyển sẽ tấn công mình, xem bộ dạng là muốn đuổi tận giết tuyệt. Trần Lạc không dám chậm trễ, vội thúc giục Đại Nhật linh nguyên giơ tay ngăn cản, ánh sáng chợt lóe.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khi đại quang minh của Tiết Thường Uyển va chạm với lực lượng mặt trời của Trần Lạc bùng nổ dao động mãnh liệt, chấn lá đỏ dưới đất bay tứ tán. Chưa xong, sẽ không xong. Tiết Thường Uyển vẫn công kích, tuy không phát ra linh quyết nhưng lực lượng đại quang minh của nàng quá mạnh. Trần Lạc luôn phòng thủ, chưa công kích, trong lòng rất ngạc nhiên. Lực lượng đại quang minh mạnh không thua gì lực lượng mặt trời Đại Nhật linh nguyên của Trần Lạc.
- Đồ khốn kiếp vô sỉ không chịu trách nhiệm!
- Kẻ lừa đảo chơi đùa tình cảm!
- Ngày hôm qua còn thề non hẹn biển, mật ngọt chết ruồi, cướp nụ hôn đầu của ta, hôm nay ngươi biến mất không có bóng dáng! Sao trên thế giới lại có tên khốn như ngươi?
- Ngươi xem Tiết Thường Uyển ta là cái gì? Chơi đùa tình cảm của ta rất vui sao?
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiết Thường Uyển công kích như bão tố gió thổi, ánh sáng địa quang minh nhấp nháy chiếu sáng bốn phía. Lực lượng quang minh lan tràn cuốn lấy lá đỏ dưới đất, thổi cây hồng sam kêu răng rắc. Ánh sáng trên người Trần Lạc liên tục lấp lóe, hắn không ngừng thụt lùi.
- Tên khốn kiếp, ta đánh chết ngươi!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Trần Lạc bỗng nhiên rụt tay về, ngực trúng một chưởng của Tiết Thường Uyển. Trần Lạc khẽ rên, té xuống đất.
- Ngươi...!
Mới rồi Tiết Thường Uyển chỉ muốn đánh Trần Lạc bầm dập để trút oán hận trong lòng ra. Tiết Thường Uyển biết Trần Lạc có Đại Nhật linh nguyên, lực lượng không giống bình thường nên mới thỏa mái đánh nhau. Tiết Thường Uyển không ngờ Trần Lạc đang phòng ngự chặt chẽ bỗng nhiên rụt tay về. Thấy Trần Lạc nằm im dưới đất, lửa giận trong lòng Tiết Thường Uyển biến mất một nửa, còn một nửa là hối hận.
Tiết Thường Uyển hỏi:
- Ngươi... Ngươi sao rồi?
Trần Lạc không đáp, Tiết Thường Uyển càng sốt ruột hơn, nàng bất chấp tất cả vội bước nhanh tới.
Tiết Thường Uyển hoảng hốt xin lõi:
- Xin lỗi, ta không cố ý, ta thấy ngươi đỡ đòn nên...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT