- Đây là kết cấu chúc đỉnh hoàn mỹ nhất lão phu từng thấy trong đời, là duy nhất.

- Hoàn mỹ, kết cấu này quá hoàn mỹ. Trận vị, trận điểm đều vậy. Dùng trận pháp này luyện chế ra bảo khí tuyệt đối thăng hoa một đẳng cấp.

Tuần lão sư rất kích động, tim gã đập nhanh. Tuần lão sư làm giám khảo thi cho học đồ, làm quan chứng thực chỉ có một mục đích, đó là đào móc một đệ tử có thiên phú kinh ngươì nhận làm đồ đệ, dốc túi tuyền dạy tài học cả đời mình. Đáng tiếc rằng Tuần lão sư đợi một năm rồi lại một năm, không phải chưa gặp đệ tử có thiên phú kinh người, nhưng vì các loại nguyên nhân mà không thành, đa số đệ tử bị lão sư khác cướp đi. Hôm nay Tuần lão sư lại gặp một người, thiên phú còn kinh khủng những thiên tài Tuần lão sư gặp mấy chục năm qua, hỏi sao gã không kích động?

Không chỉ một mình Tuần lão sư kích động, các quan chứng thực khác cũng rất hưng phấn, đều có ý định thu đồ đệ. Có một quan chứng thực kiềm không được đứng dậy quyết định cho Trần Lạc thi đậu chứng thực sơ cấp luyện bảo sư.

- Chàng trai, ngươi có thiên phú kinh người, không tầm thường trong lĩnh vực luyện bảo, nếu qua lão phudạy dỗ thì tương lia chắc chắn sẽ là một vị luyện bảo sư nổi tiếng thế giới.

- Trần Lạc, nếu ngươi theo ta học luyện bảo, ta dám bảo đảm không đến mười năm sẽ biến ngươi thành ngôi sao sáng chói nhất.

- Ta là lão sư ưu tú của Luyện Bảo viện.

- Lão sư ưu tú có gì ghê gớm? Ta đây là chấp sự của Luyện Bảo tháp!

- Chấp sự thì sao? Ta đây là lý sự của Luyện Bảo tháp.

- Cácng ươi có ý gì? Các ngươi đều có môn sinh đắc ý, nên đến lượt lão Tuân ta! Ta muốn người này là chắc rồi, ai dám giành với ta thì hôm nay ta chơi tới cùng!

Sáu quan chứng thực đều tung cành ô liu với Trần Lạc, cạnh tranh gay gắt. Mọi người tranh cãi, có bày ra thân phận, thành tích, vì giành Trần Lạc mà mấy quan chứng thực đỏ mặt tía tai.

Trần Lạc ngạc nhiên đứng nhìn. Vốn chứng thực lần này Trần Lạc cố ý bày ra thiên phú là để tạo ấn tượng tốt với các quan chứng thực, kiếm chút đặc quyèn để vào tầng cao hơn trong Luyện Bảo tháp đọc bút ký luyện chế quý giá. Trần Lạc không ngờ sự việc sẽ phát triển đến mức độ này.

Trần Lạc bày ra thiên phú không quá cao nhưng các đại nhân vật quan chứng thực đã khao khát như vậy, chẳng lẽ bọn họ chưa gặp thiên tài nào sao? Đám người chủ tu trong Luyện Bảo viện chẳng lẽ thiên phú rất tệ sao?

Trần Lạc thầm nghĩ:

- Hay mình làm hơi quá, bày ra thiên phú cao?

Trong phút chốc Trần Lạc thầm hối hận, sớm biết có tình huống này thì vừa rồi hắn đã bớt khoe khoang.

Bên kia quan chứng thực vẫn còn khắc khẩu, cứ tiếp tục như vậy có khi lên đến trình độ đánh lộn.

Tuần lão sư thở nặng nề nói:

- Đừng cãi nữa, ra thể thống gì? Hãy nhìn xem bộ dạng của các ngươi, có uy nghiêm lão sư sao? Coi chừng bị người cười chê.

Không biết có phải vì vừa rồi cãi nhau quá gay gắt nên giọng Tuần lão sư hơi khàn.

Bị Tuần lão sư trách móc, mấy quan chứng thực nhận ra mình thất lễ, ai nấy ho khan lấp liếm.

Lúc này Tuần lão sư đã bình tĩnh lại:

- Trần Lạc, ngươi về trước đi.

- Ta đã vượt qua chứng thực rồi?

- Ừm!

- Vậy huy chương chứng thực...

Trần Lạc cần có huy chương sơ cấp luyện bảo sư để đi tầng hai Luyện Bảo tháp đọc bút ký luyện chế.

- Ngày mai ngươi đến phòng ta rồi ta đưa.

Trần Lạc cảm ơn:

- Đa tạ.

Trần Lạc xoay người đi.

Chờ Trần Lạc đi khuất, Tuần lão sư bị hội đồng, mấy quan chứng thực mắn gã tồi tệ.

- Ta nói này lão Tuân, ngươi chơi vậy là bẩn, từ khi nào đến lượt ngươi phát huy chương chứng thực?

- Đúng vậy! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn giở trò mèo gì. Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu.

Tuần lão sư tức giận trừng đám quan chứng thực, quát:

- Các ngươi cứ kêu la, nói cho các ngươi biết, nếu bị những người trong tháp biết Trần Lạc có thiênp hú cỡ đó thì không đến lượt chúng ta phân chia.

Mấy quan chứng thực ngẫm nghĩ, biến sắc mặt. Các quan chứng thực biết trong Luyện Bảo tháp có rất nhiều 'Sói đói' chực chờ 'Dê béo'. Năm nay Luyện Bảo viện mới nhập học một đám học viên có vài con dê ngon, các quan chứng thực chưa kịp ăn thì đã bị cướp đi hết. Mấy con dê đó chỉ hơi mập đã vậy, nếu đám người kia biết dê Trần Lạc mọng mỡ thì còn cỡ nào?

- Chuyện này tuyệt đối đừng phô trương, phải giữ bí mật. Sáu người chúng ta cạnh tranh công bằng, tự dựa vào bản lĩnh. Ai thu được tiểu tử Trần Lạc làm đồ đệ thì là của người đó, các ngươi thấy sao?

- Cũng được, bây giờ chỉ có sáu chúng ta tranh, nếu đồn ra ngoài thì không có chỗ cho bọn ta.

Trần Lạc vốn nghĩ rằng phô bày chút thiên phú luyện bảo sẽ là đối tượng được chú trọng bồi dưỡng, kiếm đặc quyền để di lên tầng cao hơn đọc bút ký luyện chế hiếm. Giờ ngẫm lại có lẽ hắn làm hơi quá, bày ra thiên phú hơi bị cao. Sau khi được chứng thực tư cách, hễ Trần Lạc đến Luyện Bảo tháp là sẽ bị sáu quan chứng thực mời vào phòng, bị bọn họ điên cuồng tẩy não.

Sáu người vì thu Trần Lạc làm đệ tử nên bất chấp tất cả, cách làm khá giống nhau. Trước tiên các quan chứng thực sẽ kheo thành tựu trong giới luyện bảo của mình, có người bày ra bảo khí nổi tiếng do mình luyện chế. Có người bảo đảm chỉ vài năm sẽ biến Trần Lạc thành luyện bảo đại sư vân vân. Có người còn đưa ra điều kiện hấp dẫn là chỉ cần Trần Lạc chịu bái họ làm sư phụ sẽ được ăn ở miễn phí, được phòng luyện bảo thượng đẳng, có đủ loại tài nguyên luyện bảo. Chỉ cần Trần Lạc muốn thì ở lại Luyện Bảo tháp cũng không sao.

Tiếp xúc vài lần, Trần Lạc đã hiểu rõ về sáu người này. Sáu vị quan chứng thực là luyện bảo đại sư có tạo nghệ sâu, kinh nghiệm dày dạn, thân phận, địa vị trong Luyện Bảo tháp không giống bình thường. Mỗi vị quan chứng thực đều từng luyện chế bảo khí nổi tiếng, dù là trong Trung Ương học phủ hay Huyền Hoàng thế giới đều có sức ảnh hưởng nhất định. Trần Lạc thấy khó hiểu là hắn bày a thiên phú không quá kinh ngời, tại sao sáu quan chứng thực đường đường là luyện bảo đại sư nổi tiếng như cồn lại cuồng nhiệt đến thế? Bọn họ không tiếc hạ thấp mình dụ dỗ hắn, cái này quá...

Chút thiên phú đó không là cái đinh gì với Trần Lạc, chỉ cần hắn muốn, với tạo nghệ trong lĩnh vực phù văn của hắn đừng nói là dùng hai mươi bảy phù văn ngưng tụ thành nghê hồng thái hành phù ấn ảo diệu thập tầng đại viên mãn, dù dùng mười bảy cái Trần Lạc cũng có tự tin làm được. Tuy nhiên thiên phú đó không là cái đinh gì với Trần Lạc nhưng nó rất to với người khác.

Đặc biệt là luyện bảo sư khao khát đệ tử như Tuần lão sư thì sự tồn tại của Trần Lạc là báu vật trời ban. Không phải các quan chứng thực rộng rãi, vô tư kính dâng, rảnh quá đòi thu đệ tử cho được. Một là thu đệ tử rồi tương lai đệ tử nổi tiếng, vang dội khắp thế giới thì uy vọng của bọn họ không phải tiền bạc có thể bù đắp.​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play