Vương tử điện hạ không biết nên nói cái gì. Đặc biệt là tộc nhân Vũ gia, Úy Lam học viện đứng ra càng nhiều người cầu xin vương tử điện hạ, khiến gã dở khóc dở cười.
Tộc nhân Vũ gia, Úy Lam học viện không biết tại sao vương tử điện hạ chắc chắn như vậy. Nói thật là bọn họ không tin. Đối với Vũ gia, Úy Lam học viện thì phải đánh trận chiến này. Vũ Hóa Phi không thể cõng sỉ nhục bị người đánh rơi xuống trong thi thí luyện bước vào Trung Ương học phủ. Vũ gia không thể tha thứ, Úy Lam học viện càng không cho phép đệ nhất nhân của học viện mình thua phế vật tử hải, cho nên phải đánh trận chiến này.
Vương tử điện hạ khó xử nhìn hướng Trần Lạc, trưng cầu ý kiến của hắn.
Lúc này Tiết Thường Uyển, Lạc Anh chạy lại. Thấy Trần Lạc đứng im không tìm Lý Nguyên chấp sự báo thù thì Lạc Anh thở phào nhẹ nhõm. Tiết Thường Uyển chưa yên lòng, bởi vì nàng phát hiện Trần Lạc đứng đó không biết có ý định gì.
Trần Lạc đang làm gì?
Trần Lạc suy nghĩ có nên ra tay hay không sao?
Tiết Thường Uyển càng nghĩ càng thấy rất không có. Tiết Thường Uyển thấy bên Vũ Hóa Phi luôn yêu cầu vương tử điện hạ cho quyết đấu cùng Trần Lạc, nàng ghét gã.
Tiết Thường Uyển thuận miệng nói:
- Ngươi đừng truê chọc vào hắn nữa.
Tiết Thường Uyển cảm thấy Trần Lạc đang do dự, không chừng rất nhanh sẽ tỉnh táo lại, sự việc trôi qua. Lúc này Vũ Hóa Phi đi chọc vào Trần Lạc, hắn đang ngần ngừ bỗng nhiên động sát khí thì làm sao? Người khác không biết tâm tình Trần Lạc hiện giờ nhưng Tiết Thường Uyển hiểu rõ hắn là một con cọp giận dữ, bây giờ ngươi trêu vào hắn là tìm chết.
Tiết Thường Uyển nói câu này là nghĩ cho Trần Lạc, Vũ Hóa Phi. Nhưng rơi vào tia Vũ Hóa Phi thì biến dạng, làm gã thấy cực kỳ chói tai, tự tôn bị nhục nhã.
Vũ Hóa Phi đứng bật dậy trừng Tiết Thường Uyển, quát:
- Tiết Thường Uyển, nàng cũng cảm thấy ta không phải là đối thủ của hắn sao?
Tiết Thường Uyển lắc đầu nhíu mày nói:
- Ta không có ý đó...
Vũ Hóa Phi không chịu đựng được nữa, gã bất chấp tất cả lao tới, cao giọng quát:
- Trần Lạc, hôm nay ta muốn đánh bại ngươi trước mặt mọi người!
Phía đối diện, thiếu niên áo lam không quan tâm Vũ Hóa Phi, không thèm nhìn gã, xoay người đi thẳng.
Lần này Tiết Thường Uyển đã đoán sai, Trần Lạc đứng đây không phải do dự có nên hành động hay không mà là đang tìm Lý Nguyên chấp sự.
Chuyện Trần Lạc muốn làm chưa từng do dự, không một chút nào.
Trần Lạc xác nhận Lý Nguyên chấp sự không có trong Thiên Khải trang viên thì quay người đi.
Phớt lờ là khinh thường lớn nhất.
Thấy Trần Lạc lơ mình làm Vũ Hóa Phi cực kỳ nhục nhã, lửa giận bùng cháy trong lòng.
Vũ Hóa Phi quát to:
- Trần Lạc, đứng lại cho ta!
Không ai quan tâm Vũ Hóa Phi, thiếu niên áo lam không khựng lại một giây, từng bước rời đi.
Phớt lờ, một lần nữa phớt lờ.
Thấy hình ảnh này nhiều người có mặt đều suy đoán có phải là Trần Lạc sợ, không dám đánh? Chỉ có đám người vương tử điện hạ, Tiết Thường Uyển biết không phải Trần Lạc không dám mà là lười đánh. Trần Lạc không hứng thú với Vũ Hóa Phi, không một chút nào.
Vũ Hóa Phi không kiềm chế lửa giận nữa, gã nhảy người lên chạy tới trước mặt Trần Lạc, tức giận quát:
- Hôm nay ngươi phải đánh với ta!
Trần Lạc lên tiếng:
- Cút!
Thanh âm bình tĩnh, lạnh lùng, tức giận.
- Trần Lạc, hôm nay ngươi phải đánh với ta!
Vũ Hóa Phi giận điên lên, người tỏa ánh sáng nhấp nháy. Vũ Hóa Phi rút thanh trường kiếm ra, ánh sáng ẩn chứa sấm sét biến dị, lực lượng kim dương xích lôi. Trường kiếm là trường kiếm lôi quang, ba loại lực lượng thuộc tính lôi phát ra, quanh thân Vũ Hóa Phi sấm nổ đì đùng khiến người sợ hãi.
Thanh âm vang dội gầm rống trong sân:
- Ra tay, ra tay mau!
Trần Lạc vẫn tiếp tục đi tới, chưa từng ngừng lại. Đôi mắt tĩnh lặng như ao nước chợt lóe lên lửa giận.
Trần Lạc bước ra một bước, rống to:
- Cút!
Cùng một chữ nhưng khác là chữ cút này bình tĩnh chứa giận dữ, thanh thế như sấm nổ làm người điếc tai. Cùng với tiếng cút, người Trần Lạc phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng rực rỡ tựa ánh nắng khuếch tán. Có cái đầu sư tử xuất hiện giây lát sau đã biến mất. Khi sư tử biến mất còn có tiếng sư tử giận dữ gầm lên.
Sư tử rống to:
- Grao!
Uy lực tiếng rống đánh tan ba loại lực lượng thuộc tính của Vũ Hóa Phi, đánh nát bảo y của gã, lông tóc dựng đứng, miệng mũi chảy máu. Vũ Hóa Phi bắn ra ngoài té cái bịch xuống đất, người đẫm máu. Vũ Hóa Phi quỳ dưới đất, kinh khủng nhìn Trần Lạc, thẫn thờ mất hồn.
Mọi người thấy hình ảnh này thì hút ngụm khí lạnh. Mới rồi bọn họ suy đoán kết quả hai người quyết đấu, nhiều người cho rằng Trần Lạc không đáp lại Vũ Hóa Phi là bởi vì hắn không dám đánh, đến bây giờ bọn họ mới nhận ra không phải hắn không dám mà là không để Vũ Hóa Phi vào mắt. Uy lực tiếng gầm, sư hống chi hồn đã đè bẹp Vũ Hóa Phi.
Đây là nghiền áp, nghiền áp tuyệt đối. Bởi vì mọi người có mặt thấy rõ ràng lực lượng ba thuộc tính lôi của Vũ Hóa Phi chớp mắt bị một sư hống chi hồn nghiền nát tan tác.
Mạnh, mạnh quá, mạnh đáng sợ!
Không ai biết Trần Lạc sử dụng lực lượng gì vì tất cả diễn ra quá đột ngột, đột nhiên đến nỗi mới bắt đầu đã vội kết thúc, chỉ trong khoảnh khắc. Mọi người thấy người Trần Lạc tỏa ánh sáng chói mắt, ánh sáng như sư hống chi hồn. Nhưng là lực lượng gì ngưng tụ thành sư hống chi hồn thì không ai biết? Vì trong chớp mắt đó Trần Lạc phát ra ánh sáng quá chói lòa, không thể nhìn thẳng, cảm giác như... Mặt trời biến mất đột nhiên xuất hiện, tỏa sáng rồi biến mất, bóng tối quay về, ánh sáng không còn.
Không biết, không ai biết lực lượng vừa rồi là cái gì.
Không! Trong sân có ba người biết, là vương tử điện hạ, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh. Ba người đều biết Trần Lạc ngưng tụ vô thượng thuần dương đại nhật linh nguyên, vương tử điện hạ, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh biết loại linh nguyên này rất mạnh. Nhưng chưa có ai thấy vô thượng thuần dương đại nhật linh nguyên mạnh như thế nào, vì vạn năm xưa nay không người ngưng tụ được, Trần Lạc là người đầu tiên. Mãi đến thấy hình ảnh vừa rồi vương tử điện hạ, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh mới hiểu biết sơ về Đại Nhật linh nguyên.
Đại Nhật linh nguyên quá bá đạo, bá đạo đến nỗi tim vương tử điện hạ run lên. Vương tử điện hạ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong đầu nhớ lại sách cổ ghi chép về vô thượng thuần dương đại nhật linh nguyên. Mặt trời ra, thiên hạ diệu, một vầng mặt trời chiếu rọi vô biên.
Đại Nhật linh nguyên quá khủng bố, khủng khiếp đến nỗi mặt Tiết Thường Uyển, Lạc Anh không còn chút máu. Hai thiếu nữ nhìn nhau, thấy sự hoảng hốt, kinh hoàng, sợ hãi từ mắt đối phương. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển không cảm ứng được chút linh lực dao động. Điều này nói lên cái gì? Nói lên Đại Nhật linh nguyên của Trần Lạc không vận chuyển linh lực. Tiết Thường Uyển, Lạc Anh không biết chuyện này là sao nhưng hai nàng hiểu rằng chưa vận chuyển linh lực mà Đại Nhật linh nguyên đã khủng khiếp như thế, nếu Đại Nhật linh nguyên vận chuyển thì cường đại cỡ nào? Không thể tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT