Đại điện bỗng có biến động, một người xông vào, là người áo đen trùm đầu, vành nón kéo thấp che lấp hơn phân nửa khuôn mặt chỉ lộ cái miệng. Đám người Đồ lão Tà, Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ, vương tử điện hạ nhìn qua, suy đoán không lẽ người áo đen này mới rồi phát ra linh thức dò xét?
Một người khác xông vào theo, chính là đại thống lĩnh của Quang Minh điện, Cổ Du Nhiên.
Đồ lão Tà định thăm dò gốc gác người áo đen thì tế đàn có biến đổi. Trận pháp bao phủ tế đàn sắp tán loạn.
Bóc!
Một tiếng vang khẽ, trận pháp bao phủ tế đàn hoàn toàn tan biến. Vèo một tiếng, Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ vọt vào ngay. Đồ lão Tà chửi thề, vội vàng chạy theo.
Không biết Bạch Cốt Hàn Cung gặp chuyện gì mà bên trong đầy quỷ linh. Một số đầu quỷ linh cao mười thước, trông cực kỳ khủng bố. Trần Lạc chính mắt thấy cái đầu khổng lồ đỏ rực táp ba vu sư trung cấp thành mảnh nhỏ. May mắn tốc độ Trần Lạc rất nhanh chạy qua. Hiện giờ Trần Lạc đang phá giải cơ quan trận pháp một cánh cửa.
- Grao!
Một chỗ khác trong hành lang, cái đầu khổng lồ đỏ rực bay nhanh đến, khoảng cách ngày càng gần. Hai tay Trần Lạc vung, các phù văn rậm rạp ngưng diễn ra. Ngay khi cái đầu khổng lồ đỏ rực há mồm táp tới thì vang một tiếng bóc, ánh sáng nhấp nháy. Trần Lạc đẩy cửa đá đi vào, chặn cái đầu khổng lồ đỏ rực lại bên ngoài.
- Bà nội nó, chủ nhân Bạch Cốt Hàn Cung không biết là vu sư hắc ám kỳ lạ gì mà sao chỗ này có nhiều quỷ linh đáng sợ quá.
Trên đường Trần Lạc đi đến đa trọng ban lan sinh mệnh trận thấy rất nhiều quỷ linh tà ác. Nếu tránh được Trần Lạc cố gắng né, còn không thoát khỏi thì lợi dụng trận pháp giam càm chúng. May mắn Trần Lạc tinh thông đạo phá giải, cộng với tất cả trận pháp trong Bạch Cốt Hàn Cung đã hỗn loạn nên phá giải không khó. Trần Lạc đã phá mười một trận pháp, sau một canh giờ rốt cuộc thấy đa trọng ban lan sinh mệnh trận trong một gian nhà đá.
Tuy đa trọng ban lan sinh mệnh trận hỗn loạn nhưng vẫn vận chuyển, trong nhà đá đầy rẫy hơi thở sự sống lấp lánh năm sắc màu. Trong đa trọng ban lan sinh mệnh trận có hai bộ xương, một bộ chồng chất lộn xộn, cái khác khung xương hoàn chỉnh, nhìn ra được khoanh chân ngồi chết. Một ciếc nhẫn xương trên tay bộ xương đó hấp dẫn Trần Lạc chú ý, hắn tháo xuống cẩn thận ngắm nghía.
Chiếc nhẫn xương trông rất bình thường, hơi cũ nát. Trần Lạc phát ra linh thức điều tra, phát hiện mấy chữ.
[ký ức giới chỉ bạch cốt]
Có ý gì?
Tuy Trần Lạc kiếm được nhiều bảo bối nhưng về mặt giám định thì là tay mơ, hắn ngắm nghía thấy chiếc nhẫn không phải vật bình thường. Trần Lạc không suy nghĩ nhiều, hắn biết bây giờ trong Bạch Cốt Hàn Cung cao thủ như mây, không thể ở lại lâu. Trần Lạc định rời khỏi chợt cảm giác không đúng, vì đống xương trắng chồng chất một bên bỗng nhúc nhích một chút, hắn chắc chắn nó có nhúc nhích. Bởi vì sau khi Trần Lạc vào nhà đá đã phát ra linh thức bao phủ chỗ này để phòng ngừa nguy hiểm không biết.
Là thứ gì?
Trần Lạc định vươn tay chạm vào nó chợt khựng lại, ngưng diễn phù văn. Trần Lạc muốn bày trận pháp để thăm dò. Ngay khi Trần Lạc ngưng diễn ra phù văn thứ nhất thì đống xương trắng kêu răng rắc, từng khúc xương tổ hợp lại. Một khô lâu đứng thẳng trước mặt Trần Lạc, bộ xương cao cỡ hắn, hốc mắt sâu dấy lên lửa xám, tay cầm hai cây búa xương.
Khô Lâu Nhân dán vách tường vung búa, lửa xám đốt cháy trong hốc mắt, miệng kêu răng rắc, bộ dạng của nó như đang nói: Lại đây cho ta làm thịt ngươi.
Thấy hình ảnh này làm Trần Lạc kinh hoàng, lần đầu hắn gặp một xương khô. Khô Lâu Nhân vung búa, Trần Lạc lập tức ngưng diễn phù văn, thi triển ra một trận pháp công kích. Trận tượng nhấp nháy bao phủ Khô Lâu Nhân.
Răng rắc!
Một tia chớp giáng xuống, Khô Lâu Nhân rã ra.
Chết rồi?
Trần Lạc nhìn kỹ một lúc, tuy bụng thấy nghi ngờ nhưng vẫn ra khỏi nhà đá. Tuy nhiên Trần Lạc chưa đi xa, hắn thả linh thức ra điều tra. Quả nhiên không lâu sau Khô Lâu Nhân sống lại, tổ hợp. Khô Lâu Nhân nguẫy đầu, duỗi tay, co chân. Khô Lâu Nhân nhìn bốn phía kiểm tra xem mình có na toàn không, nó nhếch môi, vai run run.
Cha nó! Khô Lâu Nhân chẳng những không bị giết mà còn biết người!
Thứ tốt!
Bùm!
Cửa đá bị mở ra, Trần Lạc xuất hiện. Khô Lâu Nhân giật mình nhảy dựng lên, nó ngạc nhiên nhìn Trần Lạc. Khô Lâu Nhân khom lưng, hai chân giang ra, vươn đầu, nhe răng phát ra tiếng lách cách. Ngọn lửa đốt cháy trong hốc mắt Khô Lâu Nhân càng bùng cháy, nó vừa nhảy vừa huơ hai lưỡi búa.
Trần Lạc lại ném ra một trận pháp công kích, trận tượng chưa hình thành Khô Lâu Nhân bỗng giơ tay lên. Khô Lâu Nhân ném hai lưỡi búa xuống đất, bùm một tiếng quỳ xuống, hai tay giao nhau đặt trên vai như đầu hàng, tuyên thề trung thành với Trần Lạc.
Trần Lạc mặc kệ Khô Lâu Nhân, tiếp tục bày trận. Lần này Trần Lạc không bày lôi điện trận mà hắn mở không gian. Trận tượng nhấp nháy diễn sinh ra một cái hố đen như mực. Khô Lâu Nhân thấy hố đen thì sợ ngồi bệch dưới đất. Trần Lạc kéo Khô Lâu Nhân vào không gian, nhanh chóng chạy tới chỗ có nhiều người. Nửa cảnh giới thứ hai sau Trần Lạc đi tới một đại sảnh, chỗ này có hơn một trăm người đang chém giết cùng đám quỷ linh.
- Grao!
Tiếng quỷ khóc vang lên.
Trần Lạc hoảng hốt, thanh âm giống như cái đầu khổng lồ đỏ rực lúc trước một hơi nuốt ba vu sư trung cấp. Quả nhiên bên kia đại sảnh, một cái đầu khổng lồ đỏ rực to mười thước há to mồm xông đến, khác biệt là trước mặt cái đầu có hai bóng người vọt tới trước.
Một áo trắng hơn tuyết, một đỏ rực như lửa.
Một thanh tú tuyệt đẹp, một yêu diễm quyến rũ, chính là Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.
- Đại quỷ linh đến, không muốn chết mau chạy đi!
Lạc Anh đạp một thanh kiếm, tay kéo một túi vải to vác trên vai, tay kia huơ huơ kêu mọi người mau chạy trốn.
Trần Lạc thấy vậy định gia cố trận pháp rời đi, ai ngờ Lạc Anh ở giữa không trung quát to:
- Trần phú ông, thì ra ngươi ở đây!
Vèo một tiếng, Trần Lạc mới ngưng diễn phù văn thì Lạc Anh đã lao tới kéo vai hắn xách lên.
Trần Lạc không biết nên nói cái gì:
- Nàng kéo ta làm chi?
- Trần phú ông, không phải ngươi không vào sao? Tại sao ở đây?
Lạc Anh căn bản không muốn biết đáp án, hưng phấn nói:
- Ngươi biết không, Trần phú ông? Tỷ tỷ giàu to rồi, ta và đồng bạn Thường Uyển... Ủa, đồng bạn của ta đâu?
Lạc Anh chợt phát hiện Tiết Thường Uyển không đi theo, nàng định quay về thì một bóng trắng chợt lóe, là Tiết Thường Uyển.
Tiết Thường Uyển nghịch ngợm thè lưỡi:
- Mau đi đi, con đại quỷ linh đi tìm bọn họ.
Ba người bay nhanh một lúc rốt cuộc đến chỗ an toàn. Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, tuy nàng không nói nhưng đôi mắt đẹp chất vấn. Lạc Anh thì khoe khoang chiến tích của mình, mở túi vải ra lộ một đỉnh lô.
- Trần phú ông, hãy nhìn xem tỷ tỷ được bảo bối gì.
- Lợi hại.
Trần Lạc nhìn đỉnh lô nhưng không thấy nó có chỗ lợi ahị gì, hỏi:
- Đây là thứ gì?
- Tạm thời tỷ tỷ không biết, nhưng chắc là bảo khí rất loại hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT