Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích định hỏi thêm thì bỗng Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh tỏa ánh sáng rực rỡ. Lòng ba người máy động, biết bảo bối sắp diễn sinh. Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng người khác, ba người yên bụng.
Mấy giây qua đi, chợt vang tiếng kêu khẽ, một khối lệnh bài kỳ lạ bay ra khỏi Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh.
Lệnh bài đặc quyền!
Biểu tình ba người Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích hân hoan, tim đập nhanh như nổi trong. Nhưng lúc này có một bóng đen từ đâu chạy ra, như sao băng trong trời đêm xẹt qua bầu trời bay tới. Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích cảm thấy mắt hoa lên, bóng đen lướt qua. Khi ba người chạy tới gần Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh thì lệnh bài đặc quyền đã biến mất, một thiếu niên đứng trên Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh.
Thiên Ki Tiểu linh giới, cửa thứ mười bốn.
Một nam một nữ dứng trên đầu cành cây. Nam tuấn tú cao ráo, mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, mặc áo trắng. Nam nhân đạp trên lá cây, khí chất ưu nhã, là mỹ nam tử thế gian hiếm có. Phái đối diện nam nhân là nữ nhân áo đen, lãnh diễm kiếp người, ba ngàn sợi tóc bạc dài bay rối.
Nam nhân là Tịch Nhược Trần, nữ nhân là Mạc Khinh Sầu.
- Hãy nói ta biết biến mất trong quan thứ bảy là đi đâu?
Trên người Tịch Nhược Trần không có sự kiêu ngạo của thiên kiêu mà chỉ có thản nhiên, như thể mọi thứ trên đời không liên quan đến gã. Tịch Nhược Trần hỏi Mạc Khinh Sầu bằng giọng điệu lạnh nhạt.
Mạc Khinh Sầu lạnh lùng là tận xương, không phải hờ hững, lạnh băng. Mạc Khinh Sầu nhìn Tịch Nhược Trần, không đáp.
Mạc Khinh Sầu ngước nhìn bầu trời âm u, nhìn trận tượng huyền quang trận không ổn định trong không trung.
Tịch Nhược Trần nói:
- Huyền quang trận Thiên Ki Tiểu linh giới toàn bộ bỗng nhiên không ổn định, mọi truyền tống trận mở ra. Cái này... Có liên quan gì nàng không?
Tịch Nhược Trần đang hỏi, câu hỏi thản nhiên như thể đáp án của Mạc Khinh Sầu không quan trọng với gã, chỉ hỏi cho biết.
Tịch Nhược Trần nhắm mắt lại cảm ứng, nói:
- Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh đã xuất hiện, không biết nó sẽ diễn sinh cái gì.
Khuôn mặt điển trai nở nụ cười nói:
- Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích, ha ha...
Tịch Nhược Trần lắc đầu, nói:
- Ba người bọn họ đều là linh hải biến dị, tính tu vi thì Vân Cảnh Thiên hơn một bậc nhưng có linh nguyên bình thường. Tuy Hạ Hầu Kích là bát chuyển linh nguyên nhưng mới ngưng tụ. Vũ Hóa Phi khôn ngoan sâu sắc, dã tâm rất lớn. Không chỉ có linh lực cửu chuyển, tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Vũ Hóa Phi cũng không tầm thường. Trong ba người có vẻ phần thắng của Vũ Hóa Phi lớn hơn một chút.
Mạc Khinh Sầu không hứng thú với đề tài của Tịch Nhược Trần, không một chút nào. Mạc Khinh Sầu nhấc chân đạp bước hư không như giẫm trên đất bằng, nháy mắt ra xa mười thước.
Tịch Nhược Trần không ngăn ản, gã không nhúc nhích, mỉm cười nói:
- Nếu có thể thì hãy cho Vũ Hóa Phi Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh đi.
Mạc Khinh Sầu không ngừng bước, hỏi:
- Lý do?
- Vũ Hóa Phi là người duy nhất có lực lượng huyết mạch trong ba người.
Mạc Khinh Sầu không đáp, đi hướng cửa thứ mười ba.
Tịch Nhược Trần tiếp tục bảo:
- Linh thạch của hắn cùng tộc với ta, tuy... Chỉ là bàng chi.
Mạc Khinh Sầu lạnh lùng hỏi:
- A? Chẳng lẽ hắn cũng thức tỉnh huyết mạch?
- Vũ Hóa Phi?
Tịch Nhược Trần lắc đầu, nói:
- Nếu Vũ Hóa Phi thức tỉnh huyết mạch thì sợ là Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên không có cửa tranh giành. Huống chi huyết mạch bàng chi không dễ thức tỉnh, nếu không thì thế giới này đã rối loạn.
- Tại sao ta phải đồng ý?
- Ta sẽ vô điều kiện làm một chuyện cho nàng để trao đổi.
Mạc Khinh Sầu không đáp nhưng Tịch Nhược Trần nói cảm ơn.
- Có thể cho ta biết Trần Lạc là ai không?
Mạc Khinh Sầu đang đi trong không trung bỗng dừng bước, nàng không xoay người lại.
Mạc Khinh Sầu lạnh lùng nói:
- Tịch Nhược Trần, ngươi thật sự muốn hỏi việc riêng của ta?
- Ta chỉ thấy tò mò. Thực lực của Tiết Thường Uyển không dưới nàng và ta nhưng khi nàng nghe nói Trần Lạc chết thì đau lòng bỏ thi. Còn nàng khi nghe tên Trần Lạc có phản ứng khiến ta khó hiểu. Trần Lạc là ai? Tại sao nàng muốn giết hắn? Trần Lạc có liên quan đến viẹc nàng mất tích ở quan thứ bảy không?
- Tịch Nhược Trần, ngươi muốn chết phải không?
Mạc Khinh Sầu đột nhiên xoay người, giơ tay chỉ một cái. Mưa phùn ngưng kết thành sương, băng giá tựa kiếm bén bắn ra. Tịch Nhược Trần đứng trên cành cây biểu tình bình tĩnh, giơ tay vẽ hình tròn trong hư không, hình thành quầng sáng ngăn cản các mũi nhọn sương lạnh.
- Lần trước đấu với ngươi không chia ra thắng bại, lần này hãy cho ta xem thực lực thật sự của ngươi. Tịch Nhược Trần, hãy bộ lộ chân thân huyết tộc của ngươi. Ta muốn xem mạch huyết tộc các ngươi có mạnh như trong truyền thuyết không.
- Giữa nàng và ta không cần chiến đấu vô vị.
Tịch Nhược Trần mới nói xong chợt cảm ứng được điều gì, biến sắc mặt, kinh ngạc nói:
- Quan thứ mười ba trừ ba người kia ra sao còn có người khác? Nguy rồi, hắn cướp tứ phương đỉnh!
Tịch Nhược Trần lắc người vọt ra xa trăm thước, đạp bước hư không. Tịch Nhược Trần không đạp không khí như Mạc Khinh Sầu mà là súc địa thành thốn.
Cùng lúc đó, Mạc Khinh Sầu cũng cảm ứng được cửa thứ mười ba biến dị. Biểu tình Mạc Khinh Sầu giật mình, thu linh lực về, lắc người lao đi.
Thiên Ki Tiểu linh giới, cửa thứ mười ba.
Thật nhiều huyền quang trận trong không trung đôi khi tối khi sáng, ánh sáng lập lòe làm bầu trời âm u tăng phần quái dị. Cuồngp hong cuốn mây đen, mưa đổ như trút nước.
Thiếu niên áo lam đứng trên Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh, thân hình thon dài, vạt áo bay phần phật trong gió mạnh, tóc đen bay rối.
Răng rắc!
Có tia chớp nổ trên bầu trời, chiếu khuôn mặt trắng của thiếu niên áo lam càng tuấn tú nhu như con gái.
Trông thấy thiếu niên áo lam thì Vũ Hóa Phi giật mình kêu lên:
- Trần Lạc!
Vũ Hóa Phi trợn to mắt, biểu tình kinh hoàng như gặp quỷ.
Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích đứng bên cạnh cũng giật mình vì thiếu niên áo lam đột nhiên xuất hiện. Nghe nói thiếu niên áo lam là Trần Lạc làm Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích thấy khó tin. Bởi vì hai người chính tai nghe Mạc Khinh Sầu nói Trần Lạc đã chết nhưng tại sao hắn còn sống? Tại sao Trần Lạc đột nhiên xuất hiện trong cửa này? Truyền tống trận đã sớm đóng lại, Trần Lạc không bước vào được cửa thứ chín thì làm sao có mặt tại đây?
Không ai biết, Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích thấy rất kỳ lạ.
Nhưng kỳ thì kỳ, khi Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích thấy tay Trần Lạc cầm lệnh bài đặc quyền, mọi thắc mắc đều mất sạch chỉ còn giận dữ, tham lam. Vân Cảnh Thiên lao lên trước, Hạ Hầu Kích cũng công kích. Vũ Hóa Phi ngần ngừ, khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ âm trầm. Vũ Hóa Phi nhớ đến trong cửa thứ sáu Trần Lạc làm gã mất hết mặt mũi, nhớ Tiết Thường Uyển đau lòng muốn chết vì hắn là lửa giận bốc cháy trong lòng Vũ Hóa Phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT