- Grao!

Phụt xoẹt!

Đỗ Phong dẫn đầu, Đoạn Hưng, mười học tử Bắc Đẩu Vực khác bị chấn bay ra ngoài. Y phục trên người bọn họ rách nát bay mất, miệng mũi chảy máu, lớp da nứt toác. Đám người học tử Bắc Đẩu Vực bị chấn bay ra hơn một trăm thước, không kịp kêu một tiếng té cái bịch xuống đất, ngất xỉu, linh lực xói mòn trôi ra ngoài. Linh hải của đám học tử Bắc Đẩu Vực cũng bị sư hống chi hồn đánh tan.

Trên bầu trời xám xịt dày đặc mây đen còn sót lại tiếng Sư Hống Khiếu văng vẳng, thật lâu không tan. Đám học tử tụ tập gần truyền tống trận đi thông cửa thứ bảy mặt trắng bệch, xanh mét, biểu tình kinh hoàng. Đám học tử hoảng hốt không phải vì áp lực cường đại từ cửa này mà bị sư hống chi khiếu chấn. Tuy mới rồi sư hống chi khiếu không công kích các học tử nhưng bọn họ vẫn bị dao động cuồng bạo kia làm màng tai đau nhức, chảy máu.

Nhưng bọn họ không quan tâm những điều này, hoàn toàn không, vì mọi người bị hình ảnh vừa rồi rung động. Không ai ngờ một người linh hải đã chết sẽ mạnh đến vậy, mạnh tới mức tứ chuyển linh lực thi triển ra sư khiếu chi hồn chớp mắt chấn rách y phục mười mấy vu sư sơ cấp, màng tai rách, bay ngược ra xa trăm thước. Thậm chí... Thậm chí linh hải bị chấn vỡ.

Nếu không chính mắt thấy thì không ai tin điều kỳ dị này.

Mọi người đều biết linh hải chết tuy vẫn có thể tu luyện nhưng khó khăn rất lớn, bởi vì linh lực sẽ tán loán, vận chuyển vô cùng khó khăn, phát huy sức chiến đấu giảm mạnh. Trần Lạc thì sao? Chẳng những không yếu mà linh lực cực kỳ khổng lồ, không sai, là khổng lồ. Trần Lạc chỉ có tứ chuyển linh lực nhưng cường đại hơn cả thất chuyển.

Lại còn sư khiếu chi hồn, ai cũng biết đó là bộ linh quyết âm vực, tu luyện vô cùng khó khăn, không thể tưởng tượng. Trần Lạc không chỉ tu luyện Sư Hống Khiếu đến viên mãn mà còn dùng để công kích khuếch tán, đây là khái niệm gì? Ai cũng biết bất cứ linh quyết nào trong thiên hạ càng ngưng tụ uy lực càng mạnh, khuếch tán càng rộng thì uy lực sẽ yếu đi. Người bình thường dù tu luyện Sư Hống Khiếu đến giai đoạn viên mãn đa phần chỉ chấn thương được một người, nhưng Trần Lạc cùng lúc tổn thương hơn mười người. Huống chi Sư Hống Khiếu còn làm rách màng tai bọn họ, linh hải đều hủy.

Người khác không biết rõ Trần Lạc đã giật mình thế này, đám người Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Diệp Thanh, Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên cùng đến từ Kim Thủy Vực biết rõ hơn một tháng trước hắn chỉ có tám linh mạch biến dị. Đừng nói Trần Lạc mở linh hải thất bại, dù hắn thật sự mở ra vận mệnh bàn thạch thì không thể trong thời gian ngắn tu luyện đến tứ chuyển, lại còn tu luyện linh quyết Sư Hống Khiếu cực khó khó khăn đến giai đoạn viên mãn.

Trừ giật mình ra không còn gì khác.

Tiết Thường Uyển, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên đều như thế.

Khác biệt là Tiết Thường Uyển trừ giật mình ra đa phần là khó tin. Vũ Hóa Phi thì xấu hổ, lúng túng. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh là sợ hãi, cực kỳ sợ.

Thiếu niên áo lam đứng thẳng trong mưa gió, thân hình mảnh khảnh thẳng tắp hiên ngang, uy phong vạn phu khó địch lại như sư tử đạp mây từ giáng xuống, như tỳ hưu ngồi trên ngai. Khuôn mặt hờ hững, mắt vô tình rực cháy ngọn lửa lạnh lẽo. Khóe môi thiếu niên áo lam cong lên, là cuồng ngạo không ai bì nổi. Thiếu niên áo lam đứng đó tựa như chiến thần đến từ viễn cổ, bá đạo mà lạnh lùng.

Có người bò dậy từ mặt đất, là thủ lĩnh Bắc Đẩu Vực, Đỗ Phong. Gã có linh hải biến dị, thất chuyển linh lực, thất chuyển tức là viên mãn, lục chuyển không thể sánh bằng. Nhờ thé nên Đỗ Phong giữ được linh hải, tuy nhiên vẫn bị chấn miệng mũi trào máu. Đỗ Phong đứng dậy trừng Trần Lạc, gã thấy kinh hoàng, tức giận, nhục nhã. Mắt Đỗ Phong đỏ tẫm, quát to. Linh hải biến dị khởi động, thất chuyển linh lực vận chuyển, Đỗ Phong nhảy lên, người tỏa ánh sáng như tia chớp kêu đì đùng. Con rồng tia chớp sinh ra.

Linh Quyết thượng phẩm huyền cấp đại viên mãn, lôi điện chi nộ!

Một chiêu này ẩn chứa lực lượng biến dị của Đỗ Phong, lực lượng thất chuyển, linh quyết lôi điện, công pháp hỏa lôi, tia chớp bốn sắc nhấp nháy, sức sát thương siêu mạnh.

- Trần Lạc, hôm nay ta phải đánh ngươi tan xương nát thịt!

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Đỗ Phong tức giận huơ lôi điện chi hồn công kích.

- Không biết sống chết.

Trần Lạc liếc Đỗ Phong, công pháp Hỏa Giao Kình quanh thân hắn bốc cháy. Trần Lạc giơ tay lên, vươn một ngón tay chỉ thẳng lên trời. Lực lượng Hỏa Giao Kình điên cuồng ngưng tụ, phóng lên cao.

Đây là linh quyết thượng phẩm huyền cấp, tiệt sát điểm thương chỉ.

Trần Lạc thi triển ra là điểm thương chi hồn đại viên mãn, như cây cột chống trời giận chỉ trời, nghịch hành mà đi, bễ nghễ thiên hạ, chỉ có một chỉ.

Trần Lạc hét to một tiếng:

- Biến xuống!

Tiệt sát điểm thương chỉ chi hồn từ hư không giáng xuống, như sấm sét tới gần. Một chỉ điểm vào đầu Đỗ Phong, miệng mũi gã trào máu, lỗ hổng nở ra, máu chảy ra từ các lỗ hổng. Đỗ Phong tiếng xuống đất. Miệng hộc máu, đỉnh đầu gã có dấu ngón tay chỉ. Đỗ Phong run rẩy đứng dậy, định dùng ý niệm thúc giục thí luyện thủ trạc chạy khỏi đây.

Trần Lạc rống to:

- Muốn chạy? Không dễ như vậy,phá cho ta!

Sư hống chi hồn phát ra tiếng gầm, chớp mắt chấn nát thí luyện thủ trạc trên cổ tay Đỗ Phong.

Thí luyện thủ trạc bị vỡ thì trốn đường nào? Không trốn thoát được. Đỗ Phong thấy sợ, rất sợ, đặc biệt là đôi mắt lạnh lùng, tàn nhẫn của Trần Lạc làm gã run bần bật. Đỗ Phong không chịu nổi quỳ dưới đất, lắp bắp van xin.

- Ta... Ta đã sai... Ta... Ta không nên ham muốn kim ô thảo. Tống Khải Ưng nói có ba gốc Kim Ô thảo, khi bọn họ đến thì ngươi đã ở đó. Ngươi hái hai Kim Ô thảo, còn lại một bị Mạc Khinh Sầu hái. Chúng ta... Chúng ta không dám đi tìm Mạc Khinh Sầu nên... Nên chờ ngươi ở đây. Ta sai rồi, ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, ta sai rồi... xin ngươi hãy giơ cao đánh khẽ tha cho ta một con đường sống.

Nghe Đỗ Phong nói mọi người hiểu ra, thì ra không phải Trần Lạc cướp Kim Ô thảo của bọn họ mà chính người Bắc Đẩu Vực muốn giành lấy Kim Ô thảo thuộc về hắn.

Vũ Hóa Phi biểu tình cực kỳ khó xem. Tiết Thường Uyển ngơ ngác nhìn thiếu niên áo lam.

Tiết Thường Uyển thầm nghĩ:

- Nếu ngươi không cướp thì tại sao ngay tf đầu không giải thích? Tại sao...

Tiết Thường Uyển không biết rằng con người Trần Lạc đầy tình cảm, tính tình của hắn là không thích giải thích, không vì lý do gì. Nếu các ngươi cứ nói ta cướp thì được, ta cướp. Trần Lạc không giải thích, lười nói nhảm. Các ngươi cho rằng hành động của ta ác thì ta sẽ ác hoàn toàn.

Thấy Trần Lạc thờ ơ, bình tĩnh nhìn mình, Đỗ Phong càng lúc càng sợ. Đỗ Phong cảm giác cái chết đến, gã không quan tâm tôn nghiêm, liên tục dập đầu.

Đỗ Phong nói với đám người Tiết Thường Uyển, Vũ Hóa Phi:

- Vũ Hóa Phi, Tiết tiểu thư, xin các ngươi hãy xin giùm ta. Ta đã sai, thật sự biết sai, ta không dám nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play