Xích âm độc mãng phát hiện kim ô thảo chỉ còn lại một gốc thì tức giận rít chói tai, bụi cỏ xung quanh kêu rào rào như bị gió thổi. Trần Lạc đứng trên cành cây, liếc xung quanh, nhíu chặt mày. Có cả mười mấy con xích âm độc mãng từ bốn phương tám hướng bò tới, thân hình mãng xà khổng lồ nhưng rất mau lẹ, tốc độ nhanh như tia chớp. Giây lát sau xích âm độc mãng đã bao vây Trần Lạc, Tống Khải Ưng lại. Hai thiếu niên thấy mười mấy con xích âm độc mãng thì biến sắc mặt, rất là kinh hoàng. Một con mãng xà khổng lồ đủ làm hai thiếu niên thừa sống thiếu chết, giờ có đến mười mấy con thì sao không sợ?
Nhiệt độ bỗng giảm xuống như mùa đông đến, mưa ngưng kết thành sương trong không trung. Một người từ trên trời giáng xuống.
Đó là một nữ nhân, một nữ nhân mặc áo đen, ba ngàn sợi tóc bạc bay trong băng giá. Khuôn mặt nữ nhân lãnh diễm tựa đóa hồng yêu dã mọc trên đỉnh núi tuyết, cô lãnh mà diễm lệ.
Mạc Khinh Sầu!
Tống Khải Ưng vô cùng giật mình. Trần Lạc nhíu mày, híp mắt nhìn Mạc Khinh Sầu. Trần Lạc nhớ rõ nữ nhân này có linh hải ba thuộc tính, lực lượng biến dị, đá cứng, huyết mạch, tu vi sớm bước vào cảnh giới thứ bam ngưng tụ linh nguyên là cửu âm cực băng tiếng tăm lừng lẫy.
Mạc Khinh Sầu từ trên trời giáng xuống, một con xích âm độc mãng táp tới. Mạc Khinh Sầu nhẹ chỉ một cái, điểm vào trán mãng xà khổng lồ, chớp mắt xích âm độc mãng bị đóng băng. Cùng lúc đó, mấy chục mãng xà khổng lồ bu lại công kích.
Mạc Khinh Sầu không thèm nhìn bầy xích âm độc mãng, tay nâng lên, năm ngón tay thuôn dài đánh ra linh quyết gì đó, giữa hư không bỗng nhiên xuất hiện một đóa hoa như khắc bằng băng. Đóa hoa nở rộ, bộp bộp bộp, mấy chục con xích âm độc mãng bị đóng băng ngay.
Chỉ một giây, mấy chục ma thú tam giai đã bị Mạc Khinh Sầu đánh gục.
Mạc Khinh Sầu đáp xuống đất, khom người hái một gốc kim ô thảo.
Tống Khải Ưng há mồm:
- Mạc Khinh Sầu, đây là của chúng ta...
Mạc Khinh Sầu phất tay, ngón trỏ điểm hư không. Tống Khải Ưng bị đóng băng.
Răng rắc!
Băng tinh vỡ vụn, miệng mũi Tống Khải Ưng trào máu. Thấy Mạc Khinh Sầu máu lạnh vô tình, hai thiếu niên không dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.
Mạc Khinh Sầu bỏ Kim Ô thảo vào tay áo, nhảy người lên giữa không trung, gió lạnh rít gào. Bóng dáng Mạc Khinh Sầu bay theo gió, sương lạnh biếng mất. Vang một chuỗi tiếng nổ, băng tinh trong suốt vỡ ra. Mấy chục con xích âm độc mãng tan xương nát thịt, chỉ còn lại đống thịt vụn bị đóng băng. Thấy vậy Trần Lạc hút ngụm khí lạnh.
Khi xuất hiện sương lạnh giáng xuống, lúc đi thì gió rét rít gào.
Nàng đến rồi đi.
Mắt không nhìn, lời không nói, nàng như chưa từng đến.
- Không biết cô nương này tu luyện kiểu gì mà khoa trương quá.
Trần Lạc nhìn đống thịt vụn bị đóng băng chất dứt đất, lắc đầu. Trần Lạc cảm thán thiên hạ có nhiều người biến thái quá kinh khủng.
Buổi chiều, trong Thiên Ki Tiểu linh giới âm u đã như hoàng hôn sắp tắt. Xung quanh truyền tống trận đi thông cửa thứ bảy tụ tập khoảng trăm học tử, đa số ngồi khoanh chân, hấp thu linh khí hồi phục linh lực tiêu hao khi vượt ải. Áp lực cửa thứ sáu mạnh mẽ khiến vu sư linh lực tứ chuyển bắt đầu khó thể ngăn cản. Nếu xông ải thứ bảy sợ là áp lực càng lớn, ma thú càng cường đại, thời tiết càng tệ hại. Bởi vậy nhiều học tử chọn ở lại đây tĩnh tu một đêm, ngày mai mới vượt ải.
Mới rồi nơi này xảy ra một chuyện khá thú vị. Một người tên Bạch Kiếm của Kim Thủy Vực không biết tại sao đánh nhau với người của Bắc Đẩu Vực, lúc này đang quyết đấu một chọi một.
- Người tên Bạch Kiếm khá lợi hại, nhất chuyển linh lực bình thường lại đánh ngang ngửa với Tống Khải Ưng tứ chuyển linh lực.
- Nếu ta nhớ không lầm thì hình như Bạch Kiếm đến từ Kim Thủy Vực, hưm, mở Liệt Diễm Khai Thiên Trảm, lực lượng biến dị cũng lợi hại. Tứ chuyển linh lực như Tống Khải Ưng chắc không chống được bao lâu.
- Ha ha ha ha ha ha! Vậy rồi sao? Ngươi không nhìn thấy bên cạnh mười người đứng chờ sao? Bọn họ đều là học tử của Bắc Đẩu Vực, tu vi cao hơn Tống Khải Ưng. Dù Bạch Kiếm lợi hại đến mấy, đánh gục một Tống Khải Ưng nhưng không đấu lại hai người, huống chi bên Bắc Đẩu Vực còn có hai cao thủ.
- A? Hai người nào?
- Một người là Đỗ Phong, linh hải biến dị, viên mãn thất chuyển. Người kia là Đoạn Hưng, cũng là linh hải biến dị, linh lực lục chuyển. Hai người này kẻ sau lợi hại hơn người trước. Đoạn Hưng có ba bộ linh quyết thượng phẩm huyền caoá giai đoạn đỉnh, nghe nói Đoạn Hưng tu luyện Sư Hống Khiếu giai đoạn đỉnh, uy lực tiếng gầm đã chấn một người tam chuyển linh lực hộc máu tại chỗ trong hội thi Bắc Đẩu Vực. Đoạn Hưng đã giỏi mà Đỗ Phong được gọi là đệ nhất nhân Bắc Đẩu Vực, nghe nói tên này tu luyện một bộ linh quyết thượng phẩm đến đại viên mãn.
- Đỗ Phong, Đoạn Hưng của Bắc Đẩu Vực thật lợi hại, mười người khác cũng không yếu, tu vi cỡ ngũ chuyển. Không biết Bạch Kiếm bị gì mà đánh nhau với bọn họ.
- Ha ha ha ha ha ha! Nghe nói là vì một kẻ tên Trần Lạc của Kim Thủy Vực giành đồ với Tống Khải Ưng, là Kim Ô thảo giá trị liên thành.
Khi nghe đến hai gốc Kim Ô thảo thì nhiều người lộ biểu tình kinh ngạc, không ngờ trong Thiên Ki Tiểu linh giới có linh dược quý giá đến thế. Kim Ô thảo là mộttỏng các tài nguyên quan trọng luyện chế Tử Vận Ô Đan linh đan thượng đẳng trị linh hải, giá thị trường khoảng mười vạn linh thạch.
- Ta có nghe nói về Trần Lạc, hình như là tám linh mạch biến dị nhưng mở linh hải thất bại, thành tử hải. Trần Lạc thật xui xẻo. Giờ hắn có hai Kim Ô thảo là phát tài rồi, ta còn thấy lạ mới rồi Đỗ Phong, Đoạn Hưng của Bắc Đẩu Vực đang bàn điều gì ra là chờ Trần Lạc.
- Ha ha ha ha ha ha! Nếu không có Đỗ Phong, Đoạn Hưng thì ta cũng muốn đứng đây chờ Trần Lạc.
- Nhưng người cướp Kim Ô thảo là Trần Lạc, sao bọn họ đánh Bạch Kiếm?
- Bạch Kiếm nghe nói người Bắc Đẩu Vực kiếm Trần Lạc tính sổ thì điên lên đánh người. Hắn thật to gan, có chút thực lực mà muốn bảo vệ Trần Lạc sao? Thật là không biết lượng sức!
Như mọi người bàn luận, Bạch Kiếm dựa vào lực lượng biến dị cường đại áp chế Tống Khải Ưng tứ chuển linh lực gắt gào. Bất đắc dĩ có một học tử Bắc Đẩu Vực tham gia vào trận chiến. Dù sao Bạch Kiếm chỉ có một chuyển, tuy biến dị nhưng không đấu lại hai người. Bạch Kiếm bị đánh bay ra, gã gượng dậy, lau máu khóe môi.
Bạch Kiếm hét to một tiếng:
- Đến nữa!
- Hừ! Bạch Kiếm, ngươi chỉ mở linh hải biến dị, tiếc rằng tu vi quá thấp, làm sao đấu với ta?
Tống Khải Ưng dựa vào phe mình người đông thế mạnh, vênh váo tự đắc, không để Bạch Kiếm vào mắt. Tống Khải Ưng ra hiệu với một người, hai tên định đánh nhau thì phía sau vang tiếng quát.
- Dừng tay!
Theo hướng phát ra thanh âm có bốn, năm người đang đi tới, dẫn đầu là một nam một nữ. Nam phong độ phiên phiên, nữ áo trắng hơn tuyết, thanh tú xinh đẹp như tiên nữ không ăn nhân gian khói lửa, là đám người Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT