Vũ Hóa Phi tỏa ánh sáng bảy sắc dâng tròa, uy thế không thua gì Mạc Vấn Thiên. Cùng lúc đó, đám người mười tiểu vương tọa cũng vận chuyển căn nguyên. Diệp Vô Trần hờ hững nhìn, thái tử Kỳ Lân, Long Tuyền cười tủm tỉm nhìn, không thèm để Mạc Vấn Thiên vào mắt.
- Tốt, rất tốt.
Mạc Vấn Thiên chỉ vào Vũ Hóa Phi, giận dữ hăm dọa:
- Đừng tưởng rằng vấn đỉnh tự nhiên vương tọa là có thể đối đầu với Mạc Vấn Thiên ta, càng đừng nghĩ có Vĩnh Hằng Quốc Độ chống lưng thì ngươi khiêu chiến với ta được. Ngươi không biết Mạc Vấn Thiên ta cường đại như thế nào! Cho ngươi biết, khi ta vấn đỉnh Nhân Hoàng thì sẽ cho ngươi chết cực kỳ khó xem!
Mạc Vấn Thiên định đi chợt ngừng, nói:
- Vũ Hóa Phi, ngươi nghĩ Vĩnh Hằng Quốc Độ giúp ngươi vấn đỉnh tự nhiên vương tọa là nhìn trúng thành tựu của ngươi sao? Hừ, ngây thơ quá!
- Cho ngươi biết, bọn họ trợ giúp ngươi vấn đỉnh tự nhiên vương tọa vì muốn lợi dụng ngươi thăm dò Trần Lạc. Nhớ kỹ, chỉ là thăm dò. Ngươi ở trong mắt Vĩnh Hằng Quốc Độ chỉ là quân cờ để bọn họ đối phó Trần Lạc, ngươi chỉ xứng làm quân cờ thăm dò Trần Lạc, là một trong nhiều quân cờ!
- Hừ! Có lẽ ngươi biết, ngươi vì giết Trần Lạc mà cvam lòng làm con cờ của Vĩnh Hằng Quốc Độ. Nhưng hôm nay ta cho ngươi biết, ngươi lựa chọn sai lầm. Ngươi nghĩ đám thiếu gia đời thứ hai tự phụ Vĩnh Hằng Quốc Độ có thể giết Trần Lạc được sao?
- Hừ! Cho ngươi biết, nói trong vô tận hải có ai có thể giết chết Trần Lạc thì người đó đương nhiên là Mạc Vấn Thiên ta!
Phải công nhận lời Mạc Vấn Thiên nói khiến Kim lão, Ngưu Manh, Úy Y Nhi, thậm chí Tử Tiêu Vương Tọa ngạc nhiên. Ở trong mắt bọn họ thì Trần Lạc là sự tồn tại vô cùng bí ẩn, giờ nghe ý của Mạc Vấn Thiên là Vĩnh Hằng Quốc Độ sớm theo dõi hắn. Vì đối phó Trần Lạc, Vĩnh Hằng Quốc Độ sớm bắt tay vào chuẩn bị, bài bố nhiều quân cờ. Khiến bọn họ khó tin là Vũ Hóa Phi chỉ là một quân cờ trong đó, quân cờ thăm dò Trần Lạc.
Vũ Hóa Phi vấn đỉnh tự nhiên vương tọa, thân phận như vậy chỉ xứng làm quân cờ thăm dò Trần Lạc?
Đám người Kim lão không nghĩ ra, không hiểu Trần Lạc là loại tồn tại gì đáng giá Vĩnh Hằng Quốc Độ động can qua lớn như vậy.
Long Tuyền cười tủm tỉm lên tiếng:
- Mạc Vấn Thiên, ngươi nói quá nhiều.
Trong không trung hắc ám nổi lên mưa gió vần vũ, mây đen dày đặc, cuồng phong giông tố, quỷ khóc sói tru, rất kỳ dị.
Mạc Vấn Thiên quát to:
- Đúng thì sao?
Tử khí sôi trào như ngọn lửa đốt cháy hư không, gió nổi mây phun của Long Tuyền. Đám người thái tử Kỳ Lân, Diệp Vô Trần nhìn hướng Long Tuyền, ý hỏi có đánh nhau không. Long Tuyền lắc đầu, gã nhìn Mạc Vấn Thiên, nhếch môi cười càng tươi.
Long Tuyền cười nói:
- Không uổng là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng, có chút bản lĩnh. Nhưng đó chỉ là khâm điểm, có thành công vấn đỉnh hay không còn chưa biết.
- Đối với Mạc Vấn Thiên ta chưa từng có cái gọi là không biết.
Mạc Vấn Thiên giơ tay chỉ, ngọn lửa tím đánh tan gió nổi mây phun muôn vàn biến đổi. Lửa tím đốt cháy đám người Long Tuyền.
Long Tuyền phất tay đẩy lửa tím ngược về chỗ Mạc Vấn Thiên, mỉm cười nói:
- Vậy chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ đi.
Mạc Vấn Thiên không đánh tiếp, gã hét to Trần Lạc:
- Trần Lạc, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, những hoạt động của ngươi trong thế giới Vân Đoan đã bị Vĩnh Hằng Quốc Độ biết hết, bọn họ sẽ đối phó ngươi!
Trần Lạc vẫn lười biếng ngồi trên ghế, bắt chéo chân uống rượu. Trần Lạc không quan tâm những gì Mạc Vấn Thiên cảnh cáo.
Trần Lạc nhún vai nói:
- Không sao, có quá nhiều người muốn đối phó với ta, bay trên trời, bò dưới đất, nhiều không đếm xuể. Đối với ta thì thêm một cái không nhiều, bớt một cái không ít. Mặc kệ quốc độ gì đó.
- Ngươi tự giải quyết cho tốt, lần sau gặp mặt ta sẽ không nương tay nữa!
Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, có khi hắn cảm thấy Mạc Vấn Thiên ngây thơ đáng yêu.
- Vũ Hóa Phi, lần sau gặp mặt ta sẽ lấy mạng ngươi!
Vũ Hóa Phi không yếu thế quát lại:
- Chưa biết ai lấy mạng ai!
Mạc Vấn Thiên đã biến mất.
Long Tuyền cười nói:
- Mới rồi Mạc Vấn Thiên muốn khiêu khích quan hệ giữa Trần công tử và Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta, chắc Trần công tử sẽ không tin là thật đi?
Trần Lạc đứng dậy duỗi lưng:
- Tin hay không là chuyện của ta, liên quan gì ngươi?
Trần Lạc ngáp dài:
- Huống chi ta và Vĩnh Hằng Quốc Độ các ngươi có quan hệ gì? Theo ta biết thì không có.
Long Tuyền cười cười:
- À.
Nụ cười lúng túng.
Trần Lạc nói:
- Nha đầu có đi không? Nếu không đi thì chúng ta đi trước.
Trần Lạc lái Lam Uẩn Tật Phong Chu bỏ đi.
- Này này, tiểu tử mặt trắng, ngươi chờ chút sẽ chết sao?
Úy Y Nhi không nỡ chia tay với Tử Tiêu Vương Tọa, kéo cánh tay nàng làm nũng:
- Ánh Tuyết tỷ tỷ đi với chúng ta được không? Dù sao Ánh Tuyết tỷ tỷ quay về Nhân Linh chi đô cũng đi ngang qua đảo Thiên Khải.
- Cái này...
- Được không Ánh Tuyết tỷ tỷ? Cách đảo Thiên Khải còn dài, một mình ta buồn lắm. Được không Ánh Tuyết tỷ tỷ?
- Được rồi.
Tử Tiêu Vương Tọa từ biệt đám người Long Tuyền, cùng Úy Y Nhi đuổi theo Trần Lạc.
Trên thuyền lớn Vĩnh Hằng Quốc Độ, Long Tuyền nhìn Lam Uẩn Tật Phong Chu đi xa, tiểu tử mặt trắng ngồi chéo chân uống rượu.
Long Tuyền nói:
- Mạc Vấn Thiên tự cao chân mệnh trong người, kiêu căng không kiêng nể gì, cuồng vọng không thèm để cái gì vào mắt, cách nói năng khí thế biểu hiện sự bá đạo.
- Trần Lạc trái ngược lại, thoạt trông bình thường, nói năng tản mạn, khác với tưởng tượng của ta nhưng...
Long Tuyền đổi giọng, gã nhắm mắt hít sâu, nói:
- Nhưng ta không thích người này, hắn làm ta thấy khó chịu.
Thái tử Kỳ Lân nói:
- Ha ha ha, lúc ở đảo Vận Mệnh ta thấy Trần Lạc cũng có cảm giác này, rất khó liên tưởng hắn và người ở thế giới Vân Đoan là một.
Diệp Vô Trần hỏi:
- Trần Lạc thật sự đáng sợ như vậy sao?
- Vô Trần, vấn đề này ngươi nên hỏi Vũ huynh.
Diệp Vô Trần nhìn Vũ Hóa Phi, gã thì nhìn chằm hướng Trần Lạc đi xa.
Thật lâu sau Vũ Hóa Phi trả lời:
- Trần Lạc đáng sợ hay không tùy theo tâm tình của hắn.
Diệp Vô Trần khó hiểu hỏi:
- Tâm tình? Là sao?
- Trong thế giới Vân Đoan lưu truyền một câu nói, dù ta không muốn nhưng phải công nhận câu này hoàn mỹ thuyết minh Trần Lạc có đáng sợ hay không.
- Câu gì?
- Lúc trước Long thiếu gia đã nói.
Diệp Vô Trần nghĩ kỹ, lặp lại:
- Là câu một niệm như phật tiêu sái tùy ý vui cười, một niệm nhập ma ngông cuồng bá đạo giận ngập trời?
- Chính xác.
- Trần Lạc thật sự đáng sợ vậy sao?
- Đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều.
Thái tử Kỳ Lân cười cười, nụ cười chất chứa khinh thường nói:
- Trần Lạc có đáng sợ hay không thử liền biết.
Cơ mặt Vũ Hóa Phi cứng lại, vội nói:
- Thái tử, tuyệt đối không được!
- Như thế nào? Vũ Hóa Phi sợ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT